PHONG VÂN - Trang 285

Văn Sửu Sửu nghe thấy ngữ khí này vẫn còn nén giận, hoảng sợ quá lại

vội vàng nói “Thuộc hạ không dám”, quẫn quá nói: “Tiểu nhân không có ý
này, chỉ là vì bang chủ mà thôi!”

Hùng Bá cũng biết Văn Sửu Sửu có ý tốt mới có ý can ngăn, cảm thấy

mình có hơi nóng, bèn nói: “Từ xưa đến nay, anh hùng hào kiệt trong thiên
hạ có ai hỏi xuất xứ! Lão phu không cần biết đứa nhỏ này có phải thật sự
không nhớ nổi những chuyện trước kia hay không, cũng không muốn truy
cứu thân thế nó, chỉ cần biết nó là một viên ngọc thô thì sẽ mài giũa cho
nó!”

Văn Sửu Sửu khúm núm, vội vàng gật đầu ca tụng: “Bang chủ nói phải!

Bang chủ nói phải!”

Lại là kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, Hùng Bá cẩn thận thầm nghĩ,

hôm nay sảng khoái một lời nhận đồ đệ như thế, thật khác với bản tính của
mình, rốt cuộc có phải vì lời nói người ngoài không?

Hùng Bá nói tiếp: “Huống chi, ngay cả là nó cố ý giấu diếm thân thế

nhưng dù thế nào thì nó cũng là một trong ngàn vạn quân cờ của lão phu,
có thể uy hiếp được ta sao, việc gì phải lo?”

Văn Sửu Sửu thấy lão đã hạ hỏa, vội vàng vuốt mông ngựa: “Phải a!

Bang chủ hùng phong cái thế, trí nhìn thấu giang hồ, chẳng lẽ còn không
phòng được mấy kẻ này hay sao?”

Tuy hắn đã dùng hết sức nịnh hót nhưng sắc mặt Hùng Bá lại lộ vẻ

muộn phiền, chỉ vì trong lời Văn Sửu Sửu có bốn chữ “Hùng phong cái
thế” động chạm đến tâm sự trong lòng lão.

Dù trước mắt Hùng Bá đã là kiêu hùng đương thời, nhưng nếu luận

hùng phong cái thế thì dường như vẫn chưa xong hoàn toàn, bởi vì Thiên
Hạ Hội vẫn còn có một cường địch – Vô Song Thành!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.