PHONG VÂN - Trang 452

Kính trà đầu gỗ Bộ Kinh Vân, dù Đoạn Lãng không muốn nhưng cũng

còn chịu được.

Nhưng

Người nó phải dâng trà cuối cùng, thực là khiến người ta mắt thấy phải

chấn động, chính là…

Nhiếp Phong!

A! A! A! A! A!

Nhiếp Phong đang ngồi cạnh Hùng Bá, nó cũng biết Đoạn Lãng sắp

dâng trà cho mình, trong lòng nghe bất an.

Nếu không bị buộc làm đệ tử Hùng Bá, nếu như trốn thoát, dù là tới

chân trời góc biển, cho dùng nó phải cùng Đoạn Lãng lưu lạc giang hồ
cũng không đau lòng bằng tình cảnh trước mắt.

Nhưng dù nó có thỉnh cầu Hùng Bá bao nhiều lần, mong cho Đoạn Lãng

không phải làm việc nặng nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối.

Cuối cùng là đến cục diện này, một người phút chốc thành giàu sang,

một kẻ bị buộc thành nô bộc.

Một người áo quần tề chỉnh, một quần thô áo bố, một dung nhan sạch

sẽ, một đầu tóc rối bù, một tôn quý, một thấp hèn!

Thấp hèn hết mức!

Đoạn Lãng dù chỉ mới tám tuổi nhưng đã nhận ra mình rất thấp hèn. Nó

chậm rãi dâng chén trà lên Nhiếp Phong, bàn tay đưa đến nửa chừng đã có
chút run rẩy, trong lòng vừa thẹn vừa xấu hổ, là tự biết xấu hổ, không biết,
không biết tiểu tử kia có năng lực gì mà được thừa nhận?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.