Một vấn đề không phải quá nghiêm trọng nhưng nhất định phải giải
quyết.
Hóa ra Nữ Oa ước tính có hơi lệch một chút, bà vá trời xong lại phát
hiện ra còn dư bốn viên đá không giống nhau.
Bốn viên thần thạch!
Bốn viên thần thạch này đều là những viên đá thần kỳ mang trong mình
phẩm chất xuất chúng, mang lực lượng thần kỳ nhưng đáng tiếc là không
có duyên dùng phẩm chất bất phàm ấy để vá trời.
Nữ Oa cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bốn viên thần thạch này do một tay
bà khổ công luyện thành, bây giờ lại không biết dùng cách nào để tận dụng
cho hết những tố chất của bốn viên thần thạch này, bỗng nhiên lại nghĩ đến
câu nói “Có tài mà chẳng gặp thời”!
Để tránh phụ lòng bốn viên thần thạch hiếm có này, Nữ Oa lại phải suy
nghĩ rất lâu, bà muốn tìm ra cách xử lý với bốn viên thần thạch này.
Bà nghĩ rất lâu, nghĩ rất rất lâu, sau cùng mới nghĩ ra được một biện
pháp.
Bốn viên thần thạch này mỗi viên đều mang trong mình sức mạnh thần
kỳ, sao không ném chúng xuống những nơi khác nhau dưới hạ giới, để tùy
nhân duyên của từng viên mà tạo phúc cùng người có duyên với chúng?
Tâm ý đã quyết, Nữ Oa không do dự mà trịnh trọng đưa bốn viên thần
thạch đến với nhân gian để tìm nhân duyên.
Viên thần thạch đầu tiên được ném xuống thế gian được gọi là…
“Băng Phách.”