“Băng Phách” là một viên thủy tinh trong suốt đẹp đẽ, long lanh như
giọt lệ, sáng chói rực rỡ, Nữ Oa cầm Băng Phách lưu luyến không nỡ rời,
dịu dàng cầu nguyện cho tương lai của nó:
“Băng Phách, mi là viên đá đẹp đẽ lộng lẫy nhất trong số bốn viên thần
thạch, hơn nữa thạch tính mát mẻ, nếu như đặt mi ở trong miệng người chết
thì có thể bảo vệ thi thể không bị mục rữa, vĩnh viễn không thay đổi…”
“Băng Phách à, hãy để ta chúc phúc cho nhân duyên của mi, chỉ mong
sau này mi có thể gặp hai người thực lòng yêu thương nhau, nếu chẳng may
một trong hai người chết trước, mi hãy bảo tồn vĩnh viễn di thể của người
đó để cho kẻ cô độc đáng thương còn lại trên đời kia vẫn còn một chút an
ủi lẫn kỷ niệm về người mà mình yêu thương.”
Nói tới đây, Nữ Oa cho dù ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn phải
ném Băng Phách xuống nhân gian, đồng thời lúc này bà cũng không kìm
lòng được mà nhỏ xuống một giọt lệ, không biết có phải vì không muốn để
Băng Phách xuống nhân gian chăng?
Hay vì câu chuyện tình yêu đầy đau khổ mà cảm động lòng người sẽ
đến với số phận của Băng Phách?
Viên thần thạch thứ hai được Nữ Oa ném xuống thế gian tên là…
“Bạch Lộ.”
Thực ra mà nói thì “Bạch Lộ” cũng không hẳn là một viên đá, bởi vì ở
giữa chất liệu màu trắng của đá thì bên trong Bạch Lộ còn lẫn cả hàn thiết
màu trắng phát sáng lấp lóa.
Nữ Oa nhẹ nhàng nâng Bạch Lộ lên, lại cầu nguyện:
“Thép ẩn trong đá, đá nằm trong thép, Bạch Lộ à! Mi là vật chí hàn
trong trời đất, hàn khí của mi có thể hóa khí thành băng, đóng băng ba