PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1045

Mạnh Phù Dao trờ về, đang muốn hỏi Trưởng Tôn Vô Cực điều gì đó thì

chợt nghe ở nơi xa, truvền đến tiếng nhạc du dương trầm lắng.

Đây là một khúc nhạc cổ, âm sắc đậm đà nét xưa cũ, như đưa người ta từ

trên đỉnh núi tuyết đến đại mạc mênh mông cát vàng, đất trời hòa làm một,
sau đó lại đến Giang Nam xanh mướt một màu, dương liễu bên cầu rũ mình
chào đón nước chảy hoa rơi, hoa đào thắm sắc đưa hương, cảnh tượng hiện
ra như đang ở trong kiếp trước vậy.

Âm thanh này không phải là tiếng tiêu cũng không phải là tiếng sáo,

không réo rắt trong trẻo như tiếng tiêu, tư vị rất khác nhau, tựa như trà đắng
trong miệng, ngan ngát hương thơm, lẩn quẩn ở đầu lưỡi mãi không tan,
thấm vào tận đáy lòng, khiến người ta vương vấn.

Hai người ôm nhau, im lặng lắng nghe, tiếng nhạc vừa dứt, hốc mắt

Mạnh Phù Dao liền ươn ướt. Nàng lẩm bẩm : "Tiếng huân... ta nghe được
tiếng huân…”

Trưởng Tôn Vô Cực như có điều suy nghĩ, đột nhiên khẽ đẩy nàng, nói:

"Đi đi."

Mạnh Phù Dao đứng dậy, nhìn hắn mỉm cười, đi một mạch ra ngoài, dựa

theo tiếng nhạc đi xuyên qua vườn hoa đến một đình viện, nam tử áo trắng
như tuyết đang ngồi trên nóc đình viện, vừa nhìn ánh trăng trên cao vừa
cầm chiếc huân cổ trong tay nhè nhẹ thổi.

Áo trắng hắn bay bay theo làn gió, không một tiếng động, tựa như tâm sự

chôn giấu trong lòng chẳng thể nói ra.

Phù Dao nhảy lên nóc đình, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, Tông

Việt ngoảnh mặt đi, trong lúc vô tình nàng chợt nhìn thấy nơi khóe mắt hắn
hình như có vệt sáng long lanh dưới ánh trăng.

Đó là... nước mắt?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.