PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1050

Giữa hai người vẫn còn một khe hở nhỏ, Nguyên Bảo đại nhân lấp tức

chen vào, lấp đầy chỗ trống đó.

Phù Dao không nhịn được bật cười, cự tuyệt, "Nóng."

Người nọ lập tức điều chỉnh nhiệt độ, vận chân khi vốn âm hàn của mình

lưu chuyển khắp người, lành lạnh rất thoải mái, rồi túm tai Nguyên Bảo đại
nhân quẳng nó ra ngoài, Phù Dao không chịu nổi nữa, nắm tay hắn xoa xoa,
"Trưởng Tôn Vô Cực, hiếm khi huynh ngoan như thế này."

Người nọ bật cười, lồng ngực khẽ chấn động, "Đối với nàng, cứng không

được mà mềm cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là đành ngoan
ngoãn, khó khăn lắm mới có thể khiến cho Mạnh tướng quân miễn cưỡng
ngoảnh lại nhìn."

"Thật là đáng thương mà." Phù Dao bật cười, dần dần cảm thấy buồn

ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng nói, “Không biết có bao nhiêu người bị lừa
bởi những lời khẩu phật tâm xà của huynh rồi."

Trưởng Tôn Vô Cực chọc chọc người nàng, khẽ cười, dịu đàng hỏi,

"Nghe được chuyện gì rồi, đến mức ném mất hồn phách đi như vậy?"

Mạnh Phù Dao trầm mặc chớp mắt một cái, kể lại chuyện của Nhữ Hàm

cho hắn nghe, cuối cùng nói câu tổng kết, "Hiểu lầm quả là tai hại, có
những lỗi lầm không thể sữa chữa được."

Trưởng Tôn Vô Cực lại nói: "Không, không phải, sở dĩ có những ngưòi

yêu nhau nhưng lại hiểu lầm nhau tới khi chết đi, bởi vì họ yêu chưa đủ
sâu."

Mạnh Phù Dao không phục, phản bác: "Huynh không thấy Tông Việt

nhớ nhung hoài niệm thế nào sao, vậy còn không phải yêu sâu đậm à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.