PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 119

Tề Tầm Ý không nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn ra cửa sổ, hàng mày nhíu

chặt sau đó liền cười nói “Tống công tử có tấm lòng thầy thuốc như phụ
mẫu, ngay cả cỏ cây cũng thương cảm, Tầm Ý vô cùng kính ngưỡng.”

“Gọi ta Tông Việt được rồi” Tông Việt cười nhàn nhạt, đặt ly trà xuống

“Từ nhỏ ta đã yêu thích hoa cỏ, thấy hoa cỏ rơi khi chưa úa tàn có chút tiếc
nuối, khiến điện hạ chê cười rồi.”

“Huynh cũng gọi ta là Tầm Ý được rồi” Tề Tầm Ý cười to sảng lãng

“Đặt tên chính là để người khác goi, cần gì công tử điện hạ phiền phức như
vậy”.

Nụ cười hắn phóng khoáng nhưng ánh mắt hắn láo liên,Tông Việt rời

mắt, nhàn nhạt cười không đáp.

Tề Tầm Ý nhìn chăm chú vào mắt Tông Việt. chậm rãi nói “Chắc huynh

cũng nhìn thấy cảnh vừa xảy ra khi nãy”.

Sắc mặt Tông Việt vẫn y như nãy, chỉ khẽ gật đầu.

“Huynh nói là do ai phái đến đây? Nhìn thân pháp, trái ngược với…”

Tề Tầm Ý muốn nói lại thôi, ánh mắt sáng quắc.

Tông Việt trầm mặc hồi lâu, cong môi cười “Điện hạ được xưng là tài trí

nhất thiên hạ, thông thái tựa tiên nhân. Một loạt hành động của ác khách
này, nhất định trong lòng điện hạ sớm biết rõ. Đáng tiếc Tông Việt ngu dốt,
nhìn không ra được gì, nếu không cũng muốn thay điện hạ chia sẻ âu lo”.

Ánh mắt Tề Tầm Ý tối lại, liền sau đó mỉm cười phất tay “Tống công tử

quá khiêm tốn rồi, thật ra tiểu vương cũng không dám mang những chuyện
rắc rối này ra làm phiền công tử. Công tử cũng nên nghỉ ngơi sớm, vết
thương của biểu muội còn phải nhờ vào công tử đấy”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.