bông cho Tử thảo, nếu ai dám động vào hoa của huynh ấy nhất định sẽ bị
đuổi giết, với tính tình của huynh ấy, nếu nhìn thấy như thế này thì chắc
chắn sẽ chỉnh huynh chết luôn."
"Cô nói là Tông Việt à?" Ám Mị bỗng bật cười khẽ, "Hắn ta có bản lĩnh
chơi chết ta sao?"
Phù Dao nhìn hắn, nói: "Khó nói lắm." Nàng đỡ hắn dậy, "Đừng ở đây,
chúng ta đi vào trong đi."
Nàng dìu Ám Mị vào trong phòng, mới chỉ trong nửa khắc thôi mà vết
thương trên tay hắn đã nứt toác ra, da thịt thối rữa, lộ ra thịt non đỏ tươi,
nhìn rất ghê rợn. Y phục trên lưng hắn dính chặt vào da thịt, chắc hẳn là
cũng bị thương rất nặng, nàng quay đầu nhìn lưng hắn, lúc này đâu còn
lòng dạ nghĩ tới đây là cơ hội ngàn năm một lần được ngắm tận mắt sờ tận
tay thân thể tuyệt đẹp của hắn nữa. Mũi tên kia cắm sâu vào lưng hắn, đây
là vết thương chí mạng, nhưng sao Ám Mị chẳng có vẻ gì là người sắp chết
cả?
Nàng nhoài người muốn xem cho rõ ràng hơn, Ám Mị đưa tay chặn lại,
nói: "Mũi tên kia chi xuyên qua một chút thôi, ta biết trước tài này của hắn
ta, nên đã có phòng bị."
Tuy hắn nói như thế, song đích thực là lưng hắn đã bị lửa đốt cháy, dù có
như thế nào cũng không tránh được thương tích, hơn nữa mũi tên kia còn
mang theo nội lực mà. Phù Dao một mực muốn kiểm tra vết thương của
Ám Mị, còn hắn thì một mực từ chối, "Ta tự mình làm được."
Phù Dao nhướn mày nói: "Ta có thuốc tốt nè!"
Ám Mị không thèm quan tâm đến lời nàng, lấy thuốc trong ngực mình
ra.