PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1222

Ám Mị liếc nàng, ánh mắt kia ngụ ý rằng là: "Tứ chi cô phát triển sao

đầu óc lại ngốc nghếch thế hả, không có nội ứng an bài thì ta xông vào
cung làm gì." Ai đó liền tức tối, lườm hắn, ý trong mắt: "Ta đây không có
nội ứng mà xông vào cung nè." Ám Mị lại liếc xéo nàng, ngụ ý lần này là:
"Cô chỉ may mắn mà thôi."

Manh cô nương lười phải đấu mắt với người đang bị thương, liếc nhau

một hồi ngộ nhỡ mắt lé luôn thì sao, huống chi hai người còn đang ở trong
cái thùng đựng phân, đây thật sự không phải là chỗ để lãng mạn liếc mắt
đưa tình, chẳng những vậy, quần áo Ám Mị còn xốc xếch — lưng hắn rách
một mảng trần trụi, trước ngực cũng rách vài đường, trước sau đều để lộ
thân hình quyến rũ và đôi bờ vai vững chãi, có thể dụ dỗ người ta phạm tội
chỉ trong nháy mắt, cho dù không có sắc tâm cũng khó mà kìm nén nổi,
nàng bèn đẩy nắp thùng ra, đứng dậy nói, "Không có nội ứng cũng không
sao mà."

Nàng vừa định nhảy ra ngoài, bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ,

theo bản năng quay đầu nhìn Ám Mị, thấy hắn không có điều gì khác
thường, trong đầu nàng liền lóe lên một ý nghĩ, bèn đưa tay mò mẫm dưới
đáy thùng, tìm được một túi nhỏ rồi đưa cho Ám Mị. Ám Mị mở ra, trong
đó có một lệnh bài, bản đồ sơ lược bố cục Hoàng cung và khẩu lệnh còn có
một mảnh giấy ghi gì đó mà nàng xem không hiểu, đại khái đó chắc là ám
hiệu liên lạc bí mật.

Phù Dao than thở, "Haizz... sao không để lại thức ăn mà để lại những thứ

vô dụng này làm gì chứ."

Nguyên Bảo đại nhân vuốt cái bụng phẳng lì, bày tỏ sự tán đồng sâu sắc.

Ám Mị cầm lấy túi gấm, nhắm mắt điều khí, nói: "Có thể đem mấy cái

thùng đựng phân này sang chỗ khác hay không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.