PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1357

Mạnh Phù Dao ngay lập tức dừng lại!

Nàng tức khắc thu đao lại, thả lỏng vai, ép chân lực đang dâng trào

xuống, ghìm cương ngựa trước ranh giới bạo phát, vì thu lại lực đạo quá
mạnh, quá gấp, khoảnh khắc ấy cả người nàng toát mồ hôi lạnh.

Nguy hiểm quá!

Suýt chút nữa võ công đã lộ ra!

Hít sâu một hơi, Mạnh Phù Dao quay người, có chút bất đắc đĩ nhìn quý

phi "Doraemon", nhíu mày, " A Quang, vào cửa mà sao không thông báo,
muội càng ngày càng không quy củ rồi."

Đường Di Quang cười ngốc, duỗi tay nhón lấy điểm tâm trên bàn, "Muội

nhớ hạch đào của tỷ bên này rồi."

Mạnh Phù Dao thở dài, kéo nàng ấy qua, lấy một hộp từ trong tủ ra đưa

cho nàng ấy, "Đồ trên bàn không tươi, ăn cái này đi."

Đường Di Quang chỉ cần có đồ ăn liền vui vẻ, hi hi cười nhận lấy, bấy

giờ mới nhớ tới việc phải hành lễ với nàng, Mạnh Phù Dao ngăn lại, dở
khóc dở cười, "Sau này khi vào tẩm cung của ta phải thông báo, biết chưa?"

Đứa trẻ kia "vâng" một tiếng, Mạnh Phù Dao từ trước tới giờ luôn không

có sức chống cự với loli, dù có thế nào cũng sẽ không nảy ra sát tâm đối
với một đứa trẻ trí lực chỉ dừng lại ở bốn tuổi, nàng tự tay giúp Đường Di
Quang tách vỏ hạch đào, nhìn nàng ấy ăn ngon lành, nhớ tới lúc trước Hiên
Viên Mân nhắc tới chuyện nàng ấy vì ngã ngựa nên não bị tổn thương,
Mạnh Phù Dao nhịn không được hỏi: "A Quang, năm ấy muội mới bốn
tuổi, sao lại biết đi cưỡi ngựa vậy? Cha muội dạy muội sao?"

Đường Di Quang cả miệng đầy thức ăn, lúng búng trả lời: "... Ca ca dạy

muội."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.