PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1358

Mạnh Phù Dao không nghe rõ là cái gì ca ca, cũng không nghĩ nhiều, đợi

nàng ấy ăn no liền đưa nàng ấy về, sau khi quay lại, nàng đứng trong tẩm
cung suy nghĩ thật kĩ về những dự định gần đây, chợt cảm giác rèm cửa bị
vén lên, nghe nhịp điệu bước chân kì lạ kia liền biết đó là Ám Mị, nàng
không quay đầu lại, thuận miệng hỏi: "Nọc độc của rắn trong người huynh
không sao chứ?"

Ám Mị "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng bước đến sau lưng nàng, bàn tay đột

nhiên đặt lên vai nàng.

Mạnh Phù Dao theo bản năng tránh đi, Ám Mị liền nói: "Ta giúp nàng

thả lỏng gân cốt một chút, công lực của nàng tiến bộ, đẩy nhanh sự co giãn
của xương cốt, thời gian này việc giãn gân cốt đối với nàng sẽ càng có lợi."

Mạnh Phù Dao do dự một đoạn, "Không cần đâu, như thế này đã rất tốt

rồi."

Ám Mị ở phía sau khẽ thở dài, âm thanh giống như gió thu thổi qua lớp

sương trắng giăng mắc trên ngọn cây, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt mà thê
lương, hắn nói: "Nàng cứ để ta nợ nàng như vậy, nợ cả đời, nợ đến lúc chết
sao?"

Phù Dao ngẩn ra, quay người lại, "Sao phải nói nghiêm trọng như vậy?

Ai nợ ai, nợ bao nhiêu, tính toán kĩ càng thì còn coi nhau là bạn bè sao?"

Ánh sáng long lanh nơi đáy mắt Ám Mị lưu chuyển, nghe nàng nói vậy

không hề lộ ra vẻ vui mừng, vẻ cô đơn nhàn nhạt trái lại càng đậm thêm vài
phần, thật lâu sau hắn nở một nụ cười, "Vậy ít nhất để ta giúp nàng thả lỏng
gân cốt không có vấn đề gì chứ?"

Mạnh Phù Dao hết cách, giậm chân bò lên trên tháp nằm úp sấp xuống,

đầu gối trên gối, "Nếu ta ngủ mất, phiền huynh đừng nhìn, tướng ngủ của ta
chỉ khá hơn một tí tẹo so với Nguyên Bảo đại nhân thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.