PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 137

Phù Dao cười ha ha quay người bỏ đi, bước chân nàng thoăn thoắt biến

mất sau một gốc cây, nhanh như làn gió mát lướt qua nhè nhẹ.

Nơi bóng nàng khuất, cây cỏ đìu hiu, bốn bề vẳng lặng.

Một hồi lâu, sau gốc cây ấy lại đột ngột xuất hiện một bóng người nhàn

nhạt, người đó áo trắng sạch sẽ, màu môi như hoa đào.

Hắn chắp tay nhìn về phía Mạnh Phù Dao, vẻ mặt bình tĩnh pha chút

hứng thú, bỗng nhiên khẽ nói “Uất ức ngươi rồi.”

Hắn nói lời này không đầu không đuôi, nhưng lập tức có người lên tiếng.

“Thiếu chủ phân phó, muôn chết không từ, huống chi chỉ là bị chút uất

ức.”

Người đó khom người cúi đầu, một chậu đồng chói sáng lóng lánh dưới

chân, dĩ nhiên là gã sai vặt nịnh bợ ban nãy.

Nhưng mà, giờ phút này vẻ mặt hắn an hòa, phong thái điềm tĩnh, nào có

bộng dáng thấp kém nịnh bợ vừa rồi.

Chàng trai áo trắng suy nghĩ hồi lâu, lại nói “Như thế nào?”

Người đó ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thiếu chủ, lúc nãy ta đụng nàng ngã

xuống suối, ngài vung tay kéo lại, lẽ nào không lộ ra gì sao?”

“Có.” Chàng trai áo trắng ngẩng mặt, vẻ mặt suy tư nói “Góc độ và lực

độ của vết thương trên mặt Bùi Viện xuất phát từ công pháp tuyệt đối
không phải tầm thường. Tuy cô gái này giấu diếm rất tốt, nhưng cái kéo
này ta vẫn cảm thấy được một chút.”

“Có điều…” Hắn cười nhạt “Phen thăm dò mới vừa rồi kia, cuối cùng ta

xác định nàng không phải là người của Tề Tầm Ý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.