PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 136

Gã sai vặt liền ngồi xổm xuống nhặt theo bản năng, nhưng Phù Dao đã lẹ

làng nhấc chân, giẫm chân lên tấm vàng lá.

Nàng cúi người xuống, đẩy chậu đồng vào tay gã sai vặt đang ngẩng đầu

kinh ngạc nhìn nàng “Phiền ngươi đến bên suối lấy nước, phải là nước đầu
nguồn, bưng lên cho Cẩm Yên tỷ tỷ ở chiếc xe ngựa thứ hai, để tỷ ấy hòa
nước hoa Hồng và sương Phù Dung rồi đưa vào trong xe. Nhớ kỹ, không
được để cái tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào nước. Được rồi, cứ làm như
vậy đi, đi đi.”

Nàng đưa chậu đồng đến trước mặt gã sai vặt giờ phút này đã đen thui,

rung rung chậu như ban nãy hắn đã làm, mỉm cười “Này, ngu rồi hả?”

Nàng khẽ nhấc mũi chân, lá vàng óng ánh điểm bụi đầy mê hoặc đập vào

đôi mắt tham lam của gã sai vặt.

Tay gã sai vặt run run, cắn chặt răng, thình lình chụp lấy chậu đồng chạy

nhanh đến bên dòng suối.

Mạnh Phù Dao đứng yên, im lặng nhíu mày, một hồi lâu thấp giọng nói

“Đáng tiếc…”

Hất nhẹ mũi chân, tấm vàng lá bay lên rơi vào lòng bàn tay, nàng thong

thả cất vào ngực, lắc đầu nhè nhẹ “Nếu như ngươi có can đảm từ chối, có lẽ
ta thật sự sẽ đưa tấm vàng lá này cho ngươi, bây giờ … ngươi không xứng
nhận.”

Nàng xoay xoay xâu tiền trên ngón tay, xâu tiền có thể ăn được nửa

tháng tại tiệm canh thịt rẻ tiền trên đầu ngón tay liền bay vút lên rồi lại rơi
“bịch” xuống, đúng ngay chỗ tấm vàng lá khi nãy mới vừa rơi.

“Trả cho ngươi đi ăn canh thịt, quên nói cho ngươi biết, tiệm canh thịt ở

Yến Kinh sao rẻ như vậy được, nghe nói đó là thịt chuột đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.