PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 140

trời đằng Tây, vẻ mặt hưng phấn rạng rỡ: “Cơn gió lốc cuốn lấy năm châu
bốn biển đã dấy lên rồi…”

“Tại sao chúng ta phải rời khỏi đoàn?” Nàng lẹ làng chất củi đốt lửa,

dùng chủy thủ lột sạch con gà rừng săn được, “Còn nữa, tại sao ta phải đi
cùng huynh?”

Nguyên Chiêu Hủ dựa vào gốc cây già, thoải mái ngồi trên tấm đệm sạch

sẽ bằng lá. Nguyên Bảo đại nhân vểnh mông hì hục lay lá rơi, lót dưới thân
hắn, ra sức lấy lòng chủ tử.

Tư thế nó lay cổ quái mà mạnh mẽ, trực diện với Nguyên Chiêu Hủ,

chân trước đẩy lá xuống người hắn, chân sau béo ngắn đẩy lá rách tả tơi và
bụi ra phía sau, mà phía sau nó chính là Mạnh Phù Dao đang ngồi.

Ngay từ đầu, nàng đâu có muốn so đo với con thú cưng bụng dạ hẹp hòi

này. Sau khi liên tiếp hít vài đám bụi, nàng phát giác ra con vật này không
biết nhìn người, lá gan quá to, đầu óc quá nhỏ. Cho nên nàng xé một cái
chân gà rừng, thừa dịp nó lơ là, tàn bạo nhét vào miệng nó.

Vì thế động vật ăn chay nào đó đã lập tức như sói chạy vội đến bờ sông

súc miệng, người ngồi bên cạnh đống lửa cuối cùng cũng được thanh tịnh.

Lúc này Nguyên Chiêu Hủ mới trả lời câu hỏi của nàng.

“Nếu như nàng muốn cả ngày bị mấy tên sói nhìn chằm chằm, nàng có

thể chọn đi từ từ. Còn nữa, hình như ta chưa nói muốn nàng đi cùng ta, là
nàng tự đi theo mà.”

Mạnh Phù Dao ngầm nghĩ, hình như quả đúng thật, không khỏi ngượng

ngùng nói: “Ai bảo chỉ có một con đường đi từ núi Huyền Nguyên đến Yến
Kinh chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.