PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 142

Bởi vì không muốn bị Nguyên Chiêu Hủ nghe thấy tiếng “hát” vang,

nàng đi thật xa vào trong rừng vắng, tìm được một chỗ ngồi xổm xuống,
vừa cởi quần ra được phân nửa, tay bỗng khựng lại.

Rừng cây nửa đêm yên tĩnh đến kỳ quái, chỉ có tiếng gió lay khe khẽ,

ngay cả cú đêm cũng im tiếng, cũng không nghe thấy tiếng côn trùng mùa
thu rả rích râm ran như ngày thường.

Mảnh trăng lưỡi niềm câu trên ngọn cây hắt xuống, kéo bóng nàng thật

dài trên mặt đất. Bóng nàng bị núi và cây cắt thành từng đoạn, nhưng miễn
cưỡng vẫn có thể phác họa được từng bộ phận.

Mạnh Phù Dao ngồi chồm hổm, quần vẫn cởi phân nữa y như ban nãy,

tay âm thầm cố gắng kéo quần lên từng chút. Khóe mắt liếc xéo tìm kiếm
bóng người… Chân, tay, cổ… Tìm được đầu rồi… Mà trên đầu nàng, nửa
vòng tròn đang nhoi lên trên tảng đá hình vuông kia là gì vậy nhỉ?

Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt quần, trái tim Mạnh Phù

Dao đạp lúc mạnh lúc nhẹ, vang lên bình bịch trong đêm vắng.

Đó là… đỉnh đầu người.

Nằng nắm chặt quần hơn, thầm hận bản than tại sao lại chạy xa như vậy.

Lúc này sau núi đá không biết có mấy người, tám phần là chờ mình cởi
quần xuống rồi thừa cơ ra tay.

Lúc này, cởi quần không được. Buộc quần bị hại liền.

Mạnh Phù Dao ngồi chồm hổm, thắt lưng đã nhói đau.

Nửa vòng tròn phía sau tảng đá khẽ nhúc nhích,hình như không còn kiên

nhẫn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.