PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1432

Phía ngoài ba con đường lớn, cô gái hối hả chạy tới, giống như điên

cuồng mà chạy cả một đường bỗng nhiên dừng lại, sau đó, chầm chậm,
nhắm mắt.

Nàng giống như cô bé trên lầu cao kia, nhè nhẹ run rẩy, sau đó nàng cúi

đầu, không một tiếng động vùi đầu vào lòng bàn tay.

Sau lưng nàng, nam nhân cẩm bào tím nhạt, nhẹ nhàng kéo nàng vào

trong lòng, quay người nàng lại, che đi một màn huyết sắc thê lương kia.

Hắn dịu dàng vỗ về người con gái trong lòng, quay đầu nhìn nam nhân

áo trắng đang phi người bay lên cao, hướng lên đỉnh của lầu cao, đáy mắt
ẩn hiển hiện nét thê lương.

Hiên Viên ngày 29 tháng chạp năm Chiêu Ninh thứ mười hai, Nhiếp

Chính vương quyền khuynh thiên hạ mười ba năm cuối cùng không thể trải
qua tất niên cuối cùng trong đời hắn ta.

Hiên Viên Vận cuối cùng không chết, nàng ta được Tông Việt cứu sống,

tuy nhiên đứa bé ấy từ đó mất đi làn da như ngọc, cũng mất đi tiếng nói của
mình.

Không ai biết nàng ta là vì bị thiêu mà câm, hay là vì đám lửa ấy đã thiêu

rụi tất cả quang hoa tươi đẹp như ngọc quý cả đời nàng ta, khiến từ đó,
nàng ta không còn muốn mở miệng với trần thế dơ bẩn này nữa.

Mạnh Phù Dao vì thế mà vô cùng tự trách, nàng đích thân chạy tới muốn

đưa Hiên Viên Vận đi, tuy nhiên cuối cùng lại chậm một bước, nàng càng
tự trách bản thân mình đã lừa lấy tấm bản đồ từ tay Hiên Viên Vận, đó phải
là tổn thương to lớn đến mức nào. Có thể trừng phạt kẻ có tội, nhưng nàng
đâu có quyền gì làm tổn thưong một người vô tội?

Tông Việt nói với nàng, hắn căn bản không dùng đến tấm bản đồ kia, con

đường hắn tiến công quả hoàn toàn không liên quan gì tới tiểu Quận chúa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.