PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1433

Mạnh Phù Dao hiểu rõ, đây là cách thức Tông Việt dùng để bảo vệ nàng,

hắn không muốn nàng vì tổn thương người vô tội mà mang áy náy trên
lưng, tất cả tội nghiệt, hắn lựa chọn tự mình gánh lấy.

Hiên Viên năm Chiêu Ninh thứ mười hai, kết thúc trong đêm máu lửa

mãi không dừng.

Ngày Hiên Viên Thịnh chết, Hiên Viên Mân liền xuất cung, về lại thành

nhỏ xa xôi của hắn ta, làm một Vương gia nhàn tản, khoảnh khắc bước ra
khỏi cung, hắn ta chầm chậm quay đầu, chăm chú nhìn tường cung nguy
nga đã giam giữ hắn ta mười hai năm dài đằng đẵng, ngàn vạn ưu tư hiện
lên trong ánh mắt, cuối cùng đều hóa thành mặt nước tĩnh lặng.

Cửa cung vắng vẻ, ánh trăng lạnh lẽo hắt xuống quảng trường hàn bạch

ngọc giống như nước chảy tràn, ánh sáng rực rỡ như gương, phản chiếu
cung đình Hiên Viên vừa được tái sinh sau hồi kinh biến.

Trong không gian rộng lớn, dưới ánh trăng mát lạnh, nam nhân thanh tú

không còn son phấn, bỗng nhiên nhẹ nhàng xắn tay áo lên, hé miệng, ngâm
vang hát lên trong không gian tịch mịch, trong cơn gió mang theo mùi máu
cùng mùi thuốc súng chưa kịp tan hết:

"Dòng nước cũ chảy qua núi, dòng nước cũ chảy qua núi. Chu lang trẻ

tuổi người ở nơi nào? Bất giác tan thành mây khói! Nước sông của trận ác
chiến vẫn còn nóng bỏng, thật khiến ta đây đau xót! Đây cũng không phải
nước sông... là máu anh hùng hai mươi năm vẫn chưa chảy hết!"

Bên cạnh hắn ta, một tiểu cô nương nắm chặt lấy tay áo hắn ta, ngưỡng

mộ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, nói: "A Lục ca ca hát hay thật đó."

"Vậy sao?" Hiên Viên Mân dừng lại, ngẩn ra thật lâu, sau đó cười lên,

dắt tay cô bé kia, xoay người rời đi.

"Nhưng cả đời này, ta vĩnh viễn sẽ không hát nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.