PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1490

hơi ngứa, không khỏi cười mắng: "Huynh có thể ngồi yên một chút
không?"

"Không thể." Thái tử điện hạ chẳng mấy khi thẳng thắn cự tuyệt, gác đầu

trên vai nàng nhẹ nhàng nói: "Ngồi yên quá sẽ làm nàng quên đi sự hiện
hữu của ta, ta quyết định từ nay về sau phải thường xuyên quấy nhiễu nàng
để nàng vì ta mà hoảng hốt không thôi."

Cổ Manh Phù Dao lập tức trở nên ửng hồng, nàng đâu có quen với

những lời thẳng thắn dứt khoát như vậy. Thế nhưng khả năng biện hộ của
người đằng sau ngày càng đen tối giống hệt hắn, nàng không nhịn được bèn
chà xát cổ mình, "Ở đâu ra hoảng hốt chứ? Huynh thật là tự luyến, không
thấy ta nổi hết da gà rồi đây à?"

"Vậy à?" Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười giơ tay sờ, "Sao ta cảm thấy, tay

chỉ vuốt được toàn là mùi thơm thôi nhỉ?"

Buồn nôn... Buồn nôn... Mạnh Phù Dao trợn trắng mắt, nhìn trời, nàng

có thể lanh lợi đấu võ mồm chứ đấu võ tình thì bó tay thôi.

"Thực ra..." Mùi thơm nhàn nhạt lạ kỳ của Trưởng Tôn Vô Cực phảng

phất bên tai nàng, tiếng nói cũng mềm như mây, "Làm nàng nổi da gà còn
tốt hơn nhiều để nàng thờ ơ lạnh lùng."

Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai Mạnh Phù Dao, nhìn đôi tai đã tháo

khuyên xuống, rồi lại nhìn vành tai nho nhỏ bóng mượt kia, vì nàng sợ lỗ
tai bị bít lại nên đã xuyên một mảnh tăm tre nhỏ vào, cười nói: "Khuyên tai
ta tặng nàng đâu? Vì sao không đeo?"

Mạnh Phù Dao lườm hắn, tức giận, "Làm ơn, huynh cho rằng nó làm từ

ngọc bích nên vĩnh viễn không vỡ sao?"

Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, "Chỉ cần có lòng, vật gì cũng có thể

không tan vỡ hết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.