PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1507

"Ta đói sắp chết rồi." Cửa sổ mở ra, Trưởng Tôn Vô Cực nhô đầu ra,

"Khổ thân ta ở cùng với nàng, không chỉ đói bụng mà còn phải nói dối."

"Đi thôi, có đồ ăn ngon." Mạnh Phù Dao vẫy vẫy tay, ánh mắt sáng rực.

"Nàng có đồ ăn ngon gì chứ?" Trưởng Tôn Vô Cực không tin, nhưng vẫn

nhẹ bay ra ngoài từ cửa sổ, thở dài, "Nàng chẳng lẽ có thể biến ra sơn hào
hải vị?"

Huynh không cần nói, ta đảm bảo tuyệt đối còn ngon hơn sơn hào hải

vị." Mạnh Phù Dao láu lỉnh cười, kéo hắn đến hậu viện, hậu viện dịch quán
này có vươn rau nho nhỏ, Mạnh Phù Dao dọn ra một chỗ đất trống, dựng
lửa đốt.

Nàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhóm lửa, đôi mắt đen láy được ánh

lửa chiếu sáng rọi, như hạt châu lưu ly chợt hiện, chỉ là trên mũi có vệt đen
xám hơi phá hỏng hình tượng.

"Lại khoác lác, sơn hào hải vị ở đó không ăn, lại tới đây đốt lửa đến đen

cả mày cả mắt." Trưởng Tôn Vô Cực cười, đưa tay lau vết xám tro trên mũi
cho nàng, mơ hồ ngửi thấy một mui hương rất ngọt, rất lạ lẫm, nhung lại rất
dân dã, quyến rũ, mê hoặc, hắn lại hít hà, người ba ngày ba đêm cũng
không đói như hắn bây giờ lại đột nhiên thèm ăn, không biết là do ngửi
thấy mùi đồ ăn, hay là nhìn nét mặt tươi cười của Mạnh Phù Dao trong ánh
lửa mà muốn ăn.

"Cái này là thứ nàng nói còn ngon sơn hào hải vị sao?" Trưởng Tôn Vô

Cực nổi lên hứng thú, cũng ngồi xổm xuống nhìn nàng nghịch đống lửa,
hỏi: "Thứ gì vậy?"

"Món ăn vặt bình thường dân dã, ta phát hiện trong một hầm đất ở hậu

viện này, ha ha, cam đoan huynh chưa bao giờ được ăn." Mạnh Phù Dao
tùy ý xoa xoa hai tay đen thui lên áo dài, Nguyên Bảo đại nhân bên người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.