PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 162

liếm máu tươi trên cánh tay, đột nhiên trầm tĩnh lại, mỉm cười “Thái Uyên
vậy mà ngọa hổ tàng long!”

Nụ cười chưa dứt, tiếng quát vang lên, lúc này chẳng cần vũ khí gì,

Chiến Bắc Dã lấy thân làm kiếm, bão táp cuồn cuộn tiến vào!

Nguyên Chiêu Hủ cũng cất tiếng hô lên, từ trên nhánh cây bay xuống, tạt

trái lách phải một cái, lôi đi người đang hoa mắt ngu ngơ xem hai kẻ đánh
nhau. Mạnh Phù Dao không cam tâm, liên tục ngoái đầu lại nhìn “Làm gì
vậy, làm gì vậy chứ!”

“Không phải người ta bảo nàng đi rồi sao? Còn đứng ỳ ra đó làm gì?”

“Cuộc chiến đặc sắc mà, bỏ qua tiếc lắm, Nguyên Chiêu Hủ huynh đừng

cản ta, để ta xem tiếp, không chừng công pháp của ta sẽ tiến bộ nhanh đó.”

Nguyên Chiêu Hủ không phản bác, mỉm cười quàng tay, tư thế như

muốn vỗ về nàng. Qủa nhiên Mạnh Phù Dao lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Lúc này Nguyên Chiêu Hủ mới nói tiếp “Nàng còn ở lại, đến khi Chiến

Bắc Dã thoát được phiền phức. Nàng đừng tưởng rằng Ám Mị làm Chiến
Bắc Dã bị thương là đã nắm chắc phần thắng. Hắn không biết Chiến Bắc
Dã càng bị áp chế thì càng dũng mãnh. Ai khiến hắn thấy máu, chắc chắn
hắn sẽ chiến đấu không chết không thôi. Tối nay Ám Mị không dễ dàng dứt
ra đâu.”

“Huynh lại biết…” Mạnh Phù Dao lầm bầm bất mãn, nói được một nửa

đột nhiên trợn to mắt nhìn, kinh ngạc thốt “Ám Mị? Đó chính là Ám Mị?
Sát thủ Thị Huyết đệ nhất thiên hạ? Hắn đã tới?”

Nguyên Chiêu Hủ khẽ quay đầu, ánh mắt hắn trong thoáng chốc đột

nhiên có chút kỳ quái. Một hồi lâu, hắn nói khẽ “Nên đến, sớm đã đến …”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.