PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1635

Một tiểu đội trưởng mang theo năm người, bị phân tới con đường gập

ghềnh nhất, mang theo tiếng than thở tới tận chân núi, gã vừa ngẩng mặt
lên liền thấy có một người đi tới.

Người đó đi rất thoải mái, tự tại, nhưng bước đi lại có chút kì dị, từ xa xa

giống như vừa lướt đi vừa nhảy tới, bóng dáng phiêu dật đó trong đêm tối
thật sự dọa người ta đến phát sợ, gã tới gần hơn nhìn kĩ mới biết, hóa ra là
người kia đang đi trên một đôi cà kheo bằng gỗ, trên lưng còn gánh một bó
củi.

Nửa đêm canh ba đột nhiên nhìn thấy một người như vậy, tự nhiên sẽ

thấy vô cùng đáng nghi, tiểu đội trưởng lập tức lấy kiếm ngăn lại, hét lên:
"Kẻ nào!"

"Quan gia, tôi là người đốn củi ở trấn Đông Lan dưới núi." Người kia gỡ

bó củi xuống, hết sức cung kính trả lời, "Hôm qua mưa lớn quá, trong nhà
không còn củi dùng, chỉ có thể nhân đêm tối lên núi kiếm củi."

"Nửa đêm canh ba đi kiếm củi?" Tiểu đội trưởng dựng thẳng lông mày,

cẩn thận đánh giá người kia, cảm thấy người này bộ dạng yếu ớt, không
giống kẻ có võ công, hắn sờ nắn kì hoa hỏa tiễn trong tay, cuối cùng lại
buông xuống.

"Thật sự hết củi đốt." Người kia bất đắc dĩ cười, sau đó dỡ bó củi ra, nói:

"Quan gia mệt rồi phải không? Nếu ngài không ngại có thể nghỉ ngơi trên
đống củi này, quanh đây đều ẩm ướt, chỉ có đám củi này là khô thôi, ta vừa
mới tìm thấy ở trong sơn động bên kia, còn có rất nhiều cỏ khô nữa."

"Thật sao?" Mắt tên tiểu đội trưởng sáng lên, vội vàng hỏi: "Cái động kia

ở đâu?"

Người kia chỉ về một phía, tiểu đội trưởng vội vàng ra lệnh cho năm kẻ

thuộc hạ đi đến đó xem xét, gã cũng vội vàng muốn đi, người gánh củi kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.