PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1637

Gã nói: "Đúng, ở trên núi, chưa hề đi."

"Người đó lợi hại lắm đó, ngươi nhìn thấy, người đó đang chờ các ngươi

tìm thấy hắn, đại khai sát giới."

"Ta nhìn thấy, chờ chúng ta đến rồi đại khai sát giới…”

Mấy người kia tiến tới, một người trong số đó đỡ lấy "người gánh củi",

nói: "Không sao chứ?"

Người nọ cười, vỗ vỗ lên tay đối phương, ánh mắt lại không hề rời tiểu

đội trưởng, chỉ nói: "Chợp mắt một chút."

Cảm giác buồn ngủ lập tức ập tới, hai mí mắt tiểu đội trưởng nặng trĩu

sụp xuống.

Mấy người kia tới bên cạnh gã, có người khe khẽ nói: "Muốn giết, muốn

giết, ta muốn giết."

"Giữ lại mạng của hắn, vẫn còn hữu dụng." Là giọng nam mềm mại,

trầm thấp lúc trước.

"Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn nhịn nhịn." Tiếng lẩm bẩm dần khuất xa.

Đoạn đối thoại kia vừa rơi vào đầu gã tiểu đội trưởng lại giống như cát

chảy bị gió thổi bay đi, gã ngơ ngẩn ngồi đó, một lúc lâu sau mở mắt ra,
nhìn thấy năm tên thuộc hạ từ trong động đã trở về, không thu hoạch được
gì, gã lập tức vẫy tay: "Mệt rồi phải không, đến đây ngồi đi."

Năm tên thủ hạ chẳng mấy khi thấy cấp trên hiền hòa như vậy, vừa mừng

vừa lo ngồi xuống, sau đó đều im lặng.

Tiểu đội trưởng nâng ngón tay lên, chỉ về phía đỉnh núi, "Ở trên đó, ta

nhìn thấy, kẻ đó rất lợi hại, nói đang chờ chúng ta lên đó, đại khai sát giới."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.