PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1636

khom người xuống gom củi, hướng về phía gã cười nói: "Quan gia không
nghỉ ngơi sao?"

"Tránh ra..." Tiểu đội trưởng mất kiên nhẫn còn chưa nói hết nửa câu, đột

nhiên rơi vào ánh mắt mang theo ý cười của đối phương.

Ý cười trong ánh mắt ấy bình tĩnh, lại như mơ hồ nổi sóng, giống như

mặt biển gợn sóng trước khi bão táp tiến đên, nhìn qua như bất động, thực
chất biến hóa khôn lường, từng chút một kéo người ta vào trong.

Sau đó, gã liền cảm thấy trong đầu cũng như đang nổi sóng, ý thức hỗn

loạn, trong lúc ngẩn nga liền có suy nghĩ hình như mình thật sự rất mệt, mơ
màng lẩm bẩm: “…… A, mệt quá đi..."

"Đúng vậy." Người nọ mỉm cười, "Tại sao lại không ngồi xuống nghỉ

ngơi chứ?"

"Ừm... ngồi xuống." Tiểu đội trưởng cảm thấy đống củi kia thật khô ráo,

thật thoải mái, thật sự là nơi nghỉ ngơi thích hợp nhất cho bản thân sau một
đêm mệt mỏi, liền ngồi xuống.

Thế rồi, gã cảm thấy xương cụt bỗng nhiên tê rần, sau đó cảm giác này

lập tức biến mất, gã ngồi đó, nghe thấy tiếng nói rất mềm mại của đối
phương: "Đợi bọn họ đến rồi, không ngại để bọn họ cùng ngồi chứ, bận rộn
cả một đêm, thật sự rất mệt."

"Đúng... đều ngồi."

"Người các ngươi cần tìm, ở trên đỉnh núi cơ." Người kia chỉ lên đỉnh

núi, sau đó, lùm cây lay động, vài người cũng đang đi cà kheo đi ra, thản
nhiên đi đi lại lại trước mặt tiểu đội trưởng đang ngồi ngay ngắn, họ cầm
lấy vài chiếc giày tạo ra một đống dấu chân hỗn loạn, tiểu đội trưởng mờ
mịt nhìn, giống như đang nhìn, nhưng thật ra chẳng hay biết gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.