PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 17

Đây cũng là món đồ đáng giá, áo châu bị núi lở giày vò xem ra bị tổn hại

không ít sẽ bán không được giá cao, nếu cái đinh kia có thể lấy ra nguyên
vẹn, thì một chuyến này cũng không uổng công.

Đầu tên mập đang đung đưa trên đỉnh gào to: “Đi lên, đi lên!”

Đinh ngọc nạm vàng hơi nặng, Mạnh Phù Dao tốn sức nâng lên, không

để ý đến phía sau khi đinh này rời khỏi mặt đất, mật đất chợt lóe lên tia
sáng đỏ mờ ảo.

Đất dưới chân vẫn không ngừng sụp xuống chỉ còn lại một mỏm to bằng

chậu nước, khuôn mặt dính đầy mồ hôi của tên mập thò xuống, thấy vật
đưa lên là chiếc đinh ngọc thì liền nổi điên chửi ầm lên, “Không cần cái
này, cần chị!”

“Tôi khinh! Đến lượt cậu cần tôi à!” Mạnh Phù Dao cười mắng, giơ cái

đỉnh lên, “Cầm lấy! Không thiệt đâu!”

Tên mập chẳng biết làm sao chỉ đành phải đưa tay nhận lấy cái đỉnh, làu

bàu mắng: “Người phụ nữ chết giẫm chỉ biết tiền…”

Đinh quá nặng nên hắn phải cầm lấy bằng hai tay, Mạnh Phù Dao thở

phào nhẹ nhõm, đương tính trèo lên…

“Ầm!”

Một luồng sáng màu đỏ rực rỡ chói mắt như máu lóe lên, thình lình bao

quanh toàn thân Mạnh Phù Dao, dưới chân trống rỗng, đá bay loạn xạ, cuối
cùng điểm đặt chân này hoàn toàn sụp đổ.

“Á!”

Cánh tay tên mập vừa đưa ra chỉ kịp chộp vào hư không.

“Lão đại!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.