"Ngọc ấn truyền quốc này là Hoàng đế bệ hạ tận tay giao cho thê tử của
ta."
Hoa Ngạn nhìn biểu cảm nghi hoặc của Mạnh Phù Dao, dường như hiểu
được ý nàng, cất giọng trầm buồn, nghe ra được nội tâm của y, "Hai tháng
trước, có một ngày Bệ hạ đột ngột hạ chỉ, lệnh cho thê tử của ta tiến cung,
trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì thì ta hoàn toàn không biết, tuy nhiên khi
thê tử ta hồi phủ thì thần sắc rất đỗi khác thường, rồi vội vàng tập hợp thân
binh gia tướng lập tức rời khỏi thành Đồng. Sau đó, chúng ta gặp phải truy
sát trên đường, binh sĩ từng người từng người một chết thảm dưới đao kẻ
thù trong suốt lộ trình, hai người chúng ta cũng bị trọng thương, đã có vô
số lần ta nghĩ rằng mình chắc chắn không thể qua nổi đại nạn đó. Ta không
muốn chết mà không biết tại sao mình lại chết, nên không ngừng hỏi nàng
ấy chân tướng sự việc, nàng ấy nhất quyết một chữ cũng không chịu nói,
chỉ nước mắt lưng tròng nhìn ta mà lắc đầu. Cuối cùng, gần đến biên cương
Đại Hãn thì thê tử ta không trụ nổi nữa, trước khi mất đã cầm ngọc ấn này
trao cho ta, nhắn nhủ ta nhất định phải vào được lãnh thổ Đại Hãn, dùng tốc
độ nhanh nhất đến đất phong của Mạnh vương, cầu kiến ngài."
"Nàng ta còn nói gì nữa không?"
"Nàng ấy nói, Ngọc ấn này không được tùy tiện giao cho người ngoài,
nếu như ngài cứu mạng ta, vậy ắt sẽ đồng ý báo thù cho hai chúng ta, vật
này giao cho ngài, nhờ ngài mang theo nó quay về Hoàng cung Toàn Cơ,
Bệ hạ chắc chắn sẽ hồi đáp lại cho ngài tương xứng."
"Thật là kì quái."
Mạnh Phù Dao cau mày, "Hoàng đế của các người bị điên rồi hay sao?
Đang yên đang lành lại đưa bảo bối này cho thê tử của ngươi, lệnh cho
nàng ta xuất cung, tạo thành một vòng chém giết lẩn quẩn với nhau ở bên
ngoài, hại chết không biết bao nhiêu mạng người, mục đích cuối cùng là để
ta mang nó quay trở lại? Thật quá hoang đường!"