PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1707

"Ta cũng không biết gì hơn..." Hoa Ngạn lắc lắc đầu, sắc mặt âm trầm,

giọng điệu buồn bã, "Ta đã nghĩ mãi mà vẫn không thông... Có lẽ lai lịch
của Ngọc ấn truyền quốc này vẫn còn rất nhiều bí ẩn phía sau, tuy nhiên bất
luận ra sao thì thê tử của ta cũng đã mất, hiện tại chẳng còn cách nào khác
ngoài trực tiếp hỏi bệ hạ, ngày mai ngài phải tiến cung rồi, ngọc ấn này,
đành nhờ ngài nghĩ cách để bệ hạ nhận được nó."

"Ngươi không muốn tự mình đi hỏi sao? Thậm chí không muốn lợi dụng

Ngọc ấn này dấy binh tạo phản, đoạt lấy hoàng vị?" Mạnh Phù Dao cau
mày nhìn chăm chú khuôn mặt tiều tụy trước mắt, như muốn nhìn thấu nội
tâm của người này, "Ngọc ấn là thứ đồ liên quan mật thiết đến quốc gia đại
sự, tôn quý biết bao nhiêu, ngươi cứ như vậy mà đưa lại cho ta? Ta với
ngươi vốn không quen không biết, hơn nữa trong thiên hạ này danh tiếng
của ta cũng xem như không được tốt lắm.”

"Hoa gia chúng ta trong tay không có binh quyền, sở hữu ngọc ấn thì tác

dụng gì chứ? Chẳng mấy chốc cũng sẽ bị đám Hoàng tử Hoàng nữ vì tranh
quyền đoạt vị, dùng thế lực lôi kéo, đến lúc đó tướng lĩnh dưới quyền bọn
họ sẽ nghe lời ta chỉ đạo hay sao? Thứ này căn bản chẳng phải Ngọc ấn gì
hết, thực chất là một lưỡi đao giết người, có nó trong tay, dù cho may mắn
giữ được mạng thì đổi lại cũng chỉ là cảnh tan cửa nát nhà." Hoa Ngạn thở
dài một hơi, tâm sự trùng trùng, đứng dậy nói, "Còn về chuyện vì sao ta
giao nó cho ngài…”

Y cúi đầu thật lâu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Mạnh

Phù Dao nói rõ ràng từng chữ:

"Ta tin tưởng ngài, ta tin tưởng một vị Đại vương có thể lãnh đạo một

đội quân binh hùng tướng mạnh, quân kỳ nghiêm ngặt, thủ hạ dưới quyền
trung thành một lòng với ngài, vĩnh viễn sẽ không bao giờ khiến ta phải
thất vọng."

"Danh hiệu này quả thật quá nặng nề…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.