PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1708

Hoa Ngạn đã đi khuất, Mạnh Phù Dao vẫn còn than ngắn thở dài, "Còn

chưa kịp định thần chào hỏi một câu đã bị chụp lên đầu cái mũ vừa to vừa
nặng này rồi."

"Mạnh vương uy phong lẫm liệt, danh chấn thiên hạ, từ nay về sau

những việc phải gánh vác còn hơn như vậy rất nhiều, nàng tốt nhất vẫn là
sớm quen với việc này đi." Trưởng Tôn Vô Cực điềm nhiên nói, vừa nói
vừa chơi đùa với Nguyên Bảo đại nhân, nắm một con xúc xắc trong lòng
bàn tay để Nguyên Bảo đoán xem trên mặt xúc xắc có bao nhiêu chấm,
Nguyên Bảo đại nhân chổng cái mông béo núc ních, lén lút muốn nhìn qua
kẽ tay chủ tử để tìm ra đáp án chính xác, tiếc rằng chủ tử của nó tuy ngày
thường luôn bày ra vẻ nhàn nhã, thân hình tiêu sái phiêu diêu, cử động vô
cùng nhẹ nhàng, nhưng các ngón tay thực chất cứng như gọng kìm, khi
nắm chặt lại đến một hạt thóc cũng không lọt qua nổi. Thế là Nguyên Bảo
đại nhân đành tự đoán mò, mấy lần liền đều không đoán trúng, tiu nghỉu
ngồi phịch xuống mặt bàn.

Nguyên Bảo đại nhân trong lòng tràn ngập oán hận cùng nuối tiếc, phụng

phịu ngồi thừ ra, nghĩ rằng xưa kia mình chọn chủ không tinh, gặp phải
người đã không hiền lành lại còn chẳng thiện lương, đến bây giờ vẫn không
hiểu sao chuột thần nó lại chọn trúng phải người phàm này?!

Mạnh Phù Dao nhìn cảnh ấy liền nảy sinh hứng thú mỉm cười tinh

nghịch, nhấc mông lên ngồi chen vào giữa một người một chuột, khoanh
tay nói: "Chuột mập nhà ngươi ngàn lần vạn lần không được chơi trò đó
cùng với huynh ấy, cho dù ngươi có đoán đúng đi chăng nữa, huynh ấy chỉ
cần khẽ động ngón tay một cái, đáp án của ngươi sẽ sai ngay tức khắc, có
phải không nào? Tới đây chơi trò đố vui cùng với ta thú vị hơn nhiều."

Nguyên Bảo đại nhân lật đật đứng dậy, ngơ ngác nhìn Mạnh Phù Dao.

Đố vui là cái gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.