PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1717

Mạnh Phù Dao vì nhất thời tò mò đi dạo một vòng hoa viên mà không tìm
nổi đường quay về phòng mình nữa.

Mạnh Phù Dao mất phương hướng, đi hết một vòng tròn ba lần liên tiếp

vẫn không thể tìm thấy lối ra, đành buồn bã ngồi phịch xuống một hòn non
bộ, than thở cùng Nguyên Bảo đại nhân đang ở trong tay áo, giọng điệu hết
sức sầu thảm, "Người muốn tìm còn chưa tìm được, mà ta đã bị lạc mất tiêu
rồi."

Sen trong hồ chỉ vừa chớm nở, lộ vẻ hiu quạnh dưới sắc hoàng hôn, mặt

trời sắp lặn đổ bóng lên hoa viên yên tĩnh và người đang ngồi lặng yên trên
hòn non bộ. Nguyên Bảo đại nhân nhìn Mạnh Phù Dao, biểu cảm dường
như chán nản đến mức không còn gì để nói, đột nhiên phía trên đầu nàng có
tiếng ai đó vang lên: "Ta biết ngay là nàng sẽ bị lạc mà, đầu óc nàng cũng
khéo hỏng đúng lúc thật, cứ đến lúc cần dùng là lại rối tinh cả lên như vậy."

Mạnh Phù Dao kinh ngạc ngước đầu lên, vẻ mặt hớn hở chưa thấy bao

giờ, hai mắt lấp lánh nhìn thân hình người nọ cao lớn vững chãi với bộ
quần áo tím đang ngồi ngay ngắn trên đỉnh hòn non bộ, bèn thở phào nhẹ
nhõm, như thể chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của người nọ là lòng nàng lại
nảy sinh một cảm giác an toàn đặc biệt, vừa cười vừa nói: "Huynh tới rồi
sao? Nhân lúc hoa viên vắng vẻ không bóng người liền tranh thủ trêu ghẹo
nhi nữ... khuê phòng, không sợ trở thành trò cười cho khắp Đại lục Năm
châu hay sao hả?"

"Không tranh thủ lúc hoa viên vắng vẻ mà trêu ghẹo nữ nhi chốn khuê

phòng, vậy chẳng lẽ đợi lúc thanh thiên bạch nhật mà quang minh chính đại
đi vào hay sao?" Trưởng Tôn Vô Cực thản nhiên, tinh bơ hỏi lại, mỉm cười,
"Lẽ nào nàng không hề mong đợi sự xuất hiện của ta sao? Thật không
vậy?"

Manh Phù Dao cười ha ha, kiễng chân trèo lên hòn non bộ, ngồi vắt vẻo

bên cạnh Trưởng Vô Cực, đáp lại bằng giọng điệu còn thản nhiên hơn hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.