PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1721

nháy mắt phát ra một tiếng động rất khẽ như có như không - đây là ám hiệu
mà hai người đã giao hẹn trước với nhau để đề phòng lại bị tên giả mạo đó
lừa thêm một lần nữa.

"Chạy thoát rồi sao?"

"Đúng vậy." Mạnh Phù Dao vẫn không ngừng tỉ mỉ quan sát bốn bề hòng

tìm kiếm được một chút dấu vết gì đó, trong lòng thầm nghĩ một người
đang sống sờ sờ bỗng nhiên mất hút vào không khí, nguyên do rất có khả
năng là đã chui vào một địa đạo bí mật.

Trưởng Tôn Vô Cực quay đầu nhìn xung quanh, "Hoàng cung Toàn Cơ

này kiến trúc vô cùng cổ quái phức tạp, có lẽ mục đích chính là để che giấu
một thứ gì đó ở trong lòng đất, chúng ta nên cẩn thận tìm kiếm thì hơn."
Bỗng nhiên hắn chỉ tay về phía một cung điện ở đằng xa, bị cối cây um tùm
che lấp quá nửa chỉ để lộ mái ngói cong vút tinh xảo song khá là cũ kĩ, tỏa
ra màu vàng kim nhạt, mờ ảo như cảnh bồng lai dưới ánh trăng, "Phù Dao,
nàng nhìn bên kia mà xem, tòa lầu ở phía đó cảm giác hơi cổ quái dị
thường."

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, thấy trước mắt một tòa lầu nhỏ đổ nát hoang

phế, mái ngói đỏ sơn đã không còn nguyên vẹn, trên mái hiên treo một
chùm chuông gió bám đầy bụi lộ vẻ điêu tàn, chuông gió cũ kĩ đã gỉ sắt, chỉ
yên lặng không một tiếng động lắc lư qua lại trong gió, từ phía xa nhìn
trông như một hình nhân cứng đơ tay chân bị treo ngược giữa không trung.

Chỉ vừa ngước mắt lên nhìn, lòng nàng đã chấn động không thôi. Thân

thể Mạnh Phù Dao cứng ngắc sững sờ, chao đảo loạng choạng.

Trường Tôn Vô Cực lập tức vươn tay đỡ lấy nàng đang chực ngã nhào

xuống đất, hàng mày chau lại, mắt phượng sâu thẳm dao động không
ngừng, lo lắng nhìn khắp người nàng: "Phù Dao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.