PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1744

Mạnh Phù Dao vừa nghĩ vừa cảm thấy trong lòng vô cùng hả hê, vui đến

mức rốt cuộc không thể nhịn được phải ngồi xuống một bên vừa ôm lấy
đầu gối vừa cười thầm, tuyệt không phát ra chút tiếng động nào, vừa cười
hớn hứ vừa lôi thanh đao Thí Thiên đen bóng ra, từ phía sau lưng Ngọc
Hành âm thầm đâm tới.

"Vốn đã muốn nhân nhượng để được vẹn toàn, cũng không đổi lại được

bốn chữ 'gương vỡ lại lành'”. Trưởng Tôn Vô Cực vẫn ngẩng đầu nhìn
trăng, giọng điệu tràn ngập thất vọng.

"Vốn đã muốn... Vốn đã muốn..." Ngọc Hành vùng vẫy vật lộn trong

chính cơ thể của mình, sắc xanh nhợt trên khuôn mặt dần tan biến, nhường
chỗ cho một màu trắng bệch, khuôn mặt nhợt nhạt như một tờ giấy mỏng,
có thể nhìn thấy rõ gân xanh lờ mờ ẩn hiện dưới làn da.

Đao của Mạnh Phù Dao, vẫn còn cách hắn ta khoảng ba tấc.

Nàng không được phép cử động nhanh, nhanh một chút thôi sẽ phá vỡ

bầu không khí đang đè nén xung quanh, cũng sẽ phá hỏng kết giới tâm
chướng mà Trưởng Tôn Vô Cực khó khăn lắm mới có thể tạo ra.

"Chỉ có điều nhìn thấy nàng ở bên cạnh người khác, sớm tối bên nhau

không rời, cảm giác đó sao có thể chịu nổi?" Gương mặt của Trưởng Tôn
Vô Cực tắm trong ánh trăng như thể được tạo thành từ một viên bạch ngọc
trắng ngần tinh khôi, đường nét sắc nhọn trơn tru như một pho tượng, giọng
điệu lạnh nhạt nhàn nhạt tựa sắc trăng lạnh lẽo trong đêm khuya thanh
vắng, không hiểu vì sao, Mạnh Phù Dao đột nhiên mơ hồ cảm thấy, những
lời này của hắn hình như không chỉ đơn thuần là đang nói lên nỗi lòng của
Ngọc Hành, mà còn có vài phần giống như là... tiếng lòng của hắn vậy?

"Chỉ có điều nhìn thấy nàng... sao có thể chịu nổi... sao có thể chịu nổi..."

Ngọc Hành mấp máy môi, vì quá dùng lực mà tổn thương nguyên khí, máu
nóng từ trong người dần dần ộc ra khỏi miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.