PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1808

Đôi mắt của nàng rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, song ánh mắt

như nhìn thấu cuộc đời, như đã trải qua hết thảy đau thương. Một đứa trẻ
năm tuổi có thể biết đau đớn, nhưng làm sao có thể hiểu thấu được cuộc đời
này.

Đứa trẻ năm tuổi bị nhốt trong tủ, xương cốt bị biến dạng, thân thể bị

hoại tử, sẽ chỉ có thể trở thành một kẻ tàn tật, ngốc nghếch, thế nhưng
không những nàng có thể nói chuyện, phản ứng linh hoạt, còn có chút hài
hước, kỳ lạ.

Nàng không phải là một đứa trẻ bình thường.

Tâm trạng hắn trở nên vô cùng nặng nề, ban đầu hắn định đưa nàng về,

cầu xin sư phụ thu nàng làm đệ tử, để nàng có một chỗ dựa mạnh mẽ, để
nàng có một cuộc sống thoải mái, không ai dám bắt nạt, thế nhưng lúc ấy,
hắn không thể đưa nàng đi theo.

Hắn do dự một lúc, định xoay người, nhân lúc sư thúc chưa đi sẽ nhanh

chóng đưa nàng ra khỏi cung, tìm người nuôi nàng, sau đó quay lại đón
nàng. Hắn vừa xoay người thì sư thúc đã đi ra.

Hắn không thể làm gì khác, suốt dọc đường đi hắn ép buộc bản thân

mình không được quay đầu lại, hắn như mang máng nghe thấy tiếng nàng
ôm cửa gào khóc, nghe thấy tiếng nàng cầu cứu, hắn sợ hãi cảnh tượng mà
hắn tưởng tượng ra trong đầu, mặt hắn trắng bệch, cảm thấy dằn vặt không
nguôi.

Mãi đến ngày thứ ba, hắn mới kiếm được cớ để trốn sư thúc đi tìm nàng,

vội vàng chạy đến Hoàng cung Toàn Cơ.

Hắn đến muộn rồi!

Cửa tủ bị mở toang, bên trong trống không, không chỉ căn phòng này mà

cả tòa cung điện đều không có ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.