PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1830

Những chiêu này nhanh như chớp, biến hóa khôn lường, như linh dưong

treo sừng(*) không tìm thấy dấu tích.

(*) Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc câỵ cao, nhảy lên

đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cảnh cây để ngủ, chân không
chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích, tránh được các mối
nguy hiểm, mô tả hành động khó nắm bắt, không có dấu vết, không để lại
manh mối có thể lần theo.

Mạnh Phù Dao không cướp lại sợi roi, mà tấn công vào các kinh mạch

của Ngọc Hành.

Nàng đột nhiên bay lên!

Tựa như một mảnh giấy bồng bềnh trong không trung, bay đến dưới

chân Ngọc Hành, nàng giơ tay ra, sắc đen của "Thí Thiên" lóe lên đâm
thẳng vào lòng bàn chân hắn ta, Ngọc Hành chỉ đành nhượng bộ mà thôi.
Hắn ta bay lên, lúc sắp đáp xuống đất, khi chân vẫn còn chưa chạm đất, thì
lại bị Mạnh Phù Dao hất bay lên, vẫn là tư thế và vị trí giống nhau như đúc,
nàng cố tình không để cho Ngọc Hành đáp xuống mặt đất.

Mắt hắn ta chợt sáng lên, chứa đựng sự tức giận, cất tiếng chua chát: "Hổ

xuống đồng bằng bị chó bắt nạt!" Như không thể nhượng bộ được nữa,
Ngọc Hành đành lướt ngang, bổ nhào về phía Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao cười nhạt đáp lời: "Nếu chó có thể bắt nạt ngươi, vậy ta

không bằng một con chó sao?". Thí Thiên giương lên cao, bóng đen gầm rú
nứt ra, hai người trong chớp mắt đã quyện vào nhau.

Giữa trời đất bỗng vang lên tiếng gầm gừ, mọi thứ đều hỗn loạn giống

như sao chổi sa xuống, ánh sáng xanh đen liên tiếp lóe lên không dứt,
chẳng khác gì mưa phùn cứ lâm thâm không ngớt bên ngoài cửa sổ, từng
lớp từng lớp quấn lấy đêm đen mịt mù, hai màu đen xanh cứ từng vòng
từng vòng phối ngẫu thành đợt; khắp phòng là hào quang mỹ lệ rọi chiếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.