"Vẫn còn điều này", Phượng Toàn giơ lên chiếu thư truyền vị trong tay,
dùng chiêu dụ dỗ Mạnh Phù Dao, "Hoàng vị Toàn Cơ, trẫm đã quyết tâm
truyền cho con, từ giờ trở đi con chính là Nữ hoàng, đại quyền sinh sát
tranh đoạt thiên hạ, sau này tất cả đều nằm trong tay con, vinh hiển nhân
gian và đỉnh cao quyền lực tất cả đều dưới chân con, đồng ý hay không?
Con có thích không?"
"Không!"
Một tiếng kêu thét sắc nhọn phá vỡ giây phút yên tĩnh đến kì lạ này,
PhượngTịnh Phạm dựa vào bên giường gắng gượng chống đỡ cơ thể đột
nhiên bổ nhào tới, giơ tay ra định cướp lấy chiếu thư đó.
Phượng Toàn thay đổi sắc mặt, giơ tay lên đỡ. Năm móng tay dài của
Phượng Tịnh Phạm tựa như móng quỷ, lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt
mang theo kịch độc vươn tới nhanh như gió, cũng không bận tâm móng tay
mình lỡ như cắt rách một chút lớp da ngoài cùng của cha mình thôi thì cũng
đủ lấy mạng ông ta, cứ giành cướp đằng đằng sát khí như thế, không hề
kiêng nể gì.
Trên trần đại điện, Trưởng Tôn Vô Cực và Mạnh Phù Dao lặng lẽ nhìn,
chẳng mảy may cử động, Đường Dịch Trung sớm đã rút xuống để tránh
hiềm nghi, đi chỉ đạo phản công rồi.
Phượng Tịnh Phạm trở về bình thường, Phượng Toàn bỗng nhiên thỏ hắt
ra một hơi, khiến chiêu thư rơi lên trên bàn, cả người ngã đổ về phía sau.
Chiếu thư đập trên mặt bàn, cả một cuộn dài buông thõng xuống,
Phượng Tịnh Phạm đưa tay ra nắm lấy chiếu thư, muốn xé ngay lập tức.
"Xoạt!"
Một tiếng sắc bén cực nhẹ vang lên dưới gầm bàn mà từ nãy đến giờ bị
chiếu thư che phủ lại, chỉ loáng thoáng thấy ánh sáng màu xanh nhạt lóe