PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1940

“Hôm nay ngươi phải thêu được thứ gì đó”. Lôi Động cất giọng vang to,

sắp xếp, “Đợi ta có thời gian sẽ mời người đến dạy ngươi.”

Tiếp đó lão vẫy vẫy tay áo, tìm một cái cây để ngồi lên, sau đó lại làm đổ

mấy cái cây đáng thương trên núi đá, cắt lấy cành cây rồi lấy lá cỏ rải lên
làm thành hai chiếc giường, nằm xuống một cách vô cùng thoải mái.

Mạnh Phù Dao túm lấy đống đồ, yêu cầu: “Cái đê đâu?”

“Thứ gì cơ?” Lôi Động trợn mắt.

“Thứ để đeo trên tay, phòng kim đâm vào tay ấy.”

Mạnh Phù Dao buông đống đồ ra, “Không có thứ này ta không làm, lão

phải biết rằng, sau này nếu người ta nhìn thấy ngón tay Hoàng hậu tương
lai của nhà lão mà toàn lỗ do bị kim đâm, họ sẽ nói ta không đủ công dung
ngôn hạnh, sẽ khiến đồ đệ bảo bối của lão mất mặt lắm đó.”

Lôi Động ngẫm nghĩ một hồi, việc liên quan đến thể diện của đồ đệ bảo

bối không thể coi nhẹ, nghĩ một lát rồi lôi từ trong túi ra một chiếc nhẫn
ngọc, hỏi:

“Cái này chắc cũng được chứ?”

Mạnh Phù Dao không hề khách khí cầm luôn, chiếc nhẫn ngọc màu đen

cực lớn, ở giữa có một đường dài màu vàng kim như ẩn hiện, tia sáng rực
rỡ giống như một đôi mắt mở một nửa nhắm một nửa, nhìn là biết không
phải vật bình thường, nàng vẫn luôn làm theo tín điều “Muốn kẻ địch chịu
thiệt một phần thì ta phải được lợi một phần", lập tức không do dự khẽ lắc
lắc rồi đeo vào tay: “Được!”

Nàng ngồi trên hòn đá, giả vờ ngoan ngoãn thêu thùa, thêu nửa ngày lại

ngắm hoa ngắm cỏ ngắm núi ngắm Trưởng Tôn Vô Cực ở phía đối diện,
nàng hét: “Này, thời tiết đẹp nhỉ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.