PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1941

Trưởng Tôn Vô Cực hét lên trả lời: “Đúng thế, thật đẹp, nàng đã ăn gì

chưa?”

“Chưa ăn”. Mạnh Phù Dao lại hét lên: “Huynh ăn chưa?”

“Ta cũng chưa ăn.” Trưởng Tôn Vô Cực lại hét: “Bắt hai con chim

nướng ăn tạm nhé, nàng thích ăn thịt chim gì, sẻ thông vàng, sơn ca, quạ,
hay đỗ quyên?”

Mạnh Phù Dao xoa xoa da gà vừa nổi lên rần rật của mình, lẩm bẩm:

“Sao nghe có vẻ đáng sợ thế?”, lúc sau lại tiếp tục chọn món: “Cho món sẻ
thông vàng!”

“Hai người các ngươi ồn quá đi", Lôi Động không ngủ được, kêu lên rồi

ngồi dậy gào: “Không cho phép nói chuyện.”

Mạnh Phù Dao không nói gì, đưa lão cái kim thêu.

“Làm gì.”

“Cầu xin ngài khâu miệng ta lại đi”, Mạnh Phù Dao khẩn khoản, “Không

ăn cơm không uống nước còn được, chứ không được nói chuyện thì quá tàn
nhẫn, muốn ta không nói chuyện cũng giống như muốn ngài không đánh
nhau, ngài nghĩ xem, ngài nghĩ xem...”

Thế là Lôi Động bắt đầu suy nghĩ, nghĩ một hồi cảm thấy đúng là rất tàn

nhẫn, ầm ầm nói: “Nói bé một chút, đừng có căng họng lên mà hét, tai lão
phu sắp bị các ngươi làm cho điếc cả rồi.”

Mạnh Phù Dao ngước lên nhìn trời, ông trời hãy làm ơn rơi xuống một

đàn quạ đè chết lão già gây ra tiếng ồn này đi!

Không ngủ được nữa, Lôi Động mới nghĩ đến là phải ăn, lấy từ trong túi

ra mấy cái bánh cưng cứng, nắm ở trong tay lật qua lật lại vù vù vận công,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.