PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1976

Như là tiếng sấm mà cũng như là không phải, âm thanh ấy truyền đến từ

một nơi rất xa, nặng nề mà chấn động, văng vẳng ba tiếng ầm ầm ầm, cảm
gíc loại “sấm” này cũng không được tính là sấm thật sự, chỉ có thể nói là
loại dị biến mà những người đã đạt đến một đẳng cấp nhất định mới có thể
cảm nhận được, cả núi toàn người luyện võ, nhưng thật sự cảm nhận được,
chỉ có ba người mà thôi.

Trong lúc ba tiếng sấm vang lên, Trưởng Tôn Vô Cực lập tức mở mắt,

ánh sáng nơi đáy mắt vừa hiện lại ẩn đi.

Trong lúc ba tiếng sấm vang lên, Lôi Động kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về

phía chân trời ở phương Bắc, lại quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vô Cực một
cái, đôi lông mày đậm cau lại.

Trong lúc ba tiếng sấm vang lên, ở chôc nào đó trên núi Hòe, một người

chống tay đứng dậy, ngước nhìn màu trời đêm của lục địa Bắc Cực, nhẹ
nhàng thu hồi thủ quyết kì lạ.

Mạnh Phù Dao lại hoàn toàn không nghĩ gì nhiều về ba tiếng sấm vừa

vang lên kia, chỉ vui vẻ chắp tay thi lễ với Trưởng Tôn Vô Cực: Chúc
mừng huynh, chúc mừng huynh, không biết huynh luyện là loại võ công
cao cường gì mà mộ khi tăng lên lại có thể ảnh hưởng đến cả ông trời như
thế!

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng, khóe miệng nâng lên hiện nét cười nhàn

nhạt, ánh mắt lại không biết là vui hay buồn.

Hai người trao đổi ánh mắt, Lôi Động lại không vui, lần này không dám

dùng mông để ngăn cách nữa, giơ tay ra giữa khua khua một hồi: “Phi lễ
chớ xem, phi lễ chớ xem!”

Mạnh Phù Dao lười biếng gạt tay lão ra, nói: “Lão gia, ngài vừa nãy ấy

ấy xong chưa rửa tay phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.