PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2097

Lan Châu, đánh xuống... thậm chí còn hiện lên cả nụ cười lạnh lẽo của hắn
lúc quay đầu sau khi đắc thủ, chân thật vô cùng.

Rất thật... rất thật...

Là sự thật... là sự thật...

Trong đầu có một giọng nói ra sức nói với nàng, là thật là thật là thật...

"Tại sao phải giấu ta... có chuyện gì phải giấu ta?"

Giọng nói của ai? A, là của chính mình, của chính mình, là sự chất vấn

trong phẫn nộ của chính mình, từng câu đóng vào tim, là chính mình...
không phải... không phải... là chính mình…không phải...

Trong đầu nàng như bị ngọn đao khuấy đảo, trong màn quang ảnh hỗn

loạn là tiếng nguyền rủa phiêu diêu lượn vòng. Mạnh Phù Dao ôm đầu,
hàm răng cắn vào môi hiện ra vệt máu nhỏ.

Một lát sau, câu trả lời của nàng vẫn chém đinh chặt sắt(*) như cũ:

"Không phải!"

(*) chém đinh chặt sắt: Vô cùng kiên quyết.

Giọng nói lại đổi, tràn đầy hoài nghi, “…Huynh đến đó làm gì? Tại sao

huynh không cho ta đến tẩm cung của Châu Châu? Có phải sợ ta phát hiện
ra điều gì?"

Cảnh tượng tiếp theo càng dữ dội càng kích thích, động tác quay chậm

từng chút một lóe lên trong đầu nàng, Trưởng Tôn Vô Cực không hề quan
tâm tiếng kêu cứu của nàng, lạnh lùng ra tay....

Mạnh Phù Dao ôm đầu lăn lộn dưới đất, trong lúc giãy giụa vết thương

vỡ ra máu dính đầy trên đất. Nàng vẫn không hề nhận ra, chỉ dốc sức chống
lại công kích long trời lờ đất trong đầu. Màu xám trắng trước mắt dần nhạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.