PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 21

hôm nay, càng không nhận ra được khi Yến Kinh Trần nghe được câu trả
lời này thì mặt tối sầm, khác thường.

“Phù Dao.” Yến Kinh Trần nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, cuối cùng

không nhịn được tiến lên một bước, khẽ nói: “Muội không thể bỏ nhiều
thời gian để luyện võ chăm chỉ cho giỏi hơn sao? Năm châu Đại lục chúng
ta coi trọng thực lực, một người học võ mà học mãi chẳng đến đâu, trong
tương lai sẽ rất khó hành tẩu trong thiên hạ, đi đến nơi nào cũng bị xem
thường, muội… không nghĩ tới tương lai mà nỗ lực chút nào sao?”

Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm một câu “Dù là, chỉ vì ta?”

Dù là, chỉ vì ta.

Lòng Mạnh Phù Dao khẽ gợn sóng, ngước mắt nhìn vào mắt Yến Kinh

Trần. Sâu thẳm trong đáy mắt hắn là chút do dự, chút bấn an, chút dằn vặt
khiến lòng nàng không khỏi nhói đau. Nàng chợt nhớ gần đây hình như
Yến Kinh Trần thường hay nhìn nàng với ánh mắt thất vọng như thế này.

Môi nàng mấp máy, suýt nữa thì đã bật ra bí mật giấu sâu tận lòng mình.

Nàng muốn nói cho hắn biết, không phải võ công nàng không giỏi;

không phải nàng không muốn tu luyện nội công phái Huyền Nguyên, mà
bởi vì nội công này xung khắc với nội công “Phá Cửu Tiêu” vốn có sẵn
trong người nàng; nàng cũng muốn cho hắn biết, chỉ cần thêm chút thời
gian nữa thôi, ắt sẽ có một ngày hắn sẽ mỉm cười kiêu ngạo vì nàng, không
phải ngượng ngùng xấu hổ, tổn hại tôn nghiêm, khi nàng bị người khác chê
bai nhạo báng như bây giờ.

Chỉ là… không thể.

Lời sư phụ dặn dò trước khi từ biệt còn văng vẳng bên tai, “Mãi mãi

không thể để lộ võ công vốn có của con ở bất cứ môn phái nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.