PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 23

Lòng Mạnh Phù Dao nhói đau, gượng gạo cười nói: “Hai người là đôi đệ

tử kiệt xuất nhất kiếm phái, đến quốc chủ Thái Uyên cũng ban thưởng danh
hiệu Châu Bích Song Kiếm cho hai người, kiếm phái Huyền Nguyên không
phái các người đi thì còn có thể phái ai đi nữa.”

Yến Kinh Trần nhìn nàng thật lâu, giọng điệu của hắn không giống

thường ngày, “Phù Dao, thật ra thì ta hy vọng danh hiệu “Châu Bích Song
Kiếm” này chỉ thuộc về ta và muội.”

Mạnh Phù Dao cười cứng ngắc hơn.

Sao nàng không hy vọng như thế chứ? Một cô gái cho dù có bao dung

thế nào cũng sẽ không bao giờ muốn người mình thích sánh chung danh
tiếng với một cô gái khác, được mọi người khen ngợi là xứng đôi, là đôi
trai tài gái sắc.

Bóng tà dương mau chóng lụi tắt, ánh sáng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời

khi nãy giờ chỉ còn chút ánh hồng mờ nhạt, rơi xuyên qua tầng lá cây xanh
thẳm dày đặc, phủ lên người Yến Kinh Trần đương đứng cách nàng ba
thước, trông hắn tựa như chìm trong hư ảo.

Mạnh Phù Dao bỗng thấy lòng mình rối bời, tim đập thình thịch từng

hồi, cảm giác bất an trào dâng mãnh liệt, như bức bách nàng phải nói ra sự
thật, nếu không… sau này sẽ chẳng còn cơ hội nói nữa.

“Kinh Trần, muội muốn nói cho huynh biết…”

“Phù Dao, ta muốn nói cho muội biết.” Yến Kinh Trần đột nhiên cắt lời

nàng, hắn nói rất nhanh, như sợ mình nói chậm chút nữa sẽ không thể nào
nói ra được, “Gia tộc báo cho ta biết, họ đã giúp ta cầu hôn với Bùi gia. Bùi
gia đã nhận sính lễ, sau đại hội Chấn Vũ, ta… sẽ thành thân với Bùi Viện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.