PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 25

tình của muội nữa rồi! Cũng không muốn nếm cảm giác bị người khác cười
nhạo vì muội nữa!”

Nàng bất chợt lùi về phía sau, sững sờ nhìn sắc mặt của Yến Kinh Trần,

chỉ vì bị nàng quát một câu mà hắn tức tối như vậy.

Trời chạng vạng mây mờ từng lớp, sắc màu ảm đạm phủ kín khắp nơi, lá

cây tươi xanh như bỗng hóa tro tàn, khiến người ta ngột ngạt khó thở. Nổi
bật trong cảnh sắc u ám là hình ảnh thiếu niên ôn hòa mặt mày nhăn nhó,
xa lạ, yếu đuối.

Khắp đất trời chỉ còn lại tiếng gió thổi vạt áo bay phần phật.

Thật lâu sau, Mạnh Phù Dao bỗng nhiên bật cười.

Nàng cười tựa như hoa nở thắm tươi trong không gian ảm đạm cô tịch,

mang theo chút lạnh lẽo, lại chất chứa sự kiên định, rạng ngời, cháy bỏng.

“Được.” Nàng phất tay áo về phía Yến Kinh Trần, tựa như phủi hết bụi

trên tay áo mình, hất Yến Kinh Trần bay đi xa mãi, thản nhiên nói: “Ta
hiểu, huynh không thể chịu được phu nhân mình là một kẻ ngốc, không có
tư chất học giỏi võ công. Huynh không thể chịu được những lời gièm pha
dè bĩu khi mang theo bên mình một kẻ ngốc, tham dự yến hội có đông đủ
quý tộc. Huynh càng không thể chịu được, một quý công tử hoàn mỹ vô
khuyết như huynh lại có một phu nhân không tương xứng, phá hủy sự hoàn
mỹ ấy… Yến Kinh Trần, tin ta đi, Bùi Viện là một phu nhân mười phân vẹn
mười, huynh dẫn theo nàng ta, giống như là nhà giàu dắt theo chó lông xù,
đi đến đâu cũng làm tăng giá trị bản thân hơn gấp trăm lần, sánh đôi với
nhau thì càng thêm nổi bật.”

Nàng cười, nhưng trong đôi mắt chẳng mang ý cười, giọng trầm mà lạnh,

tựa như lưỡi đao vừa trút ra khỏi vỏ.

“Chúc mừng huynh, mừng huynh đã tìm được chó lông xù của mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.