PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2153

Vân Ngấn không dám tưởng tượng nữa, đây là một trải nghiệm đau khổ

trên con thuyền địa ngục.

Nhưng khi đã trải qua sự phá hủy tàn nhẫn ấy, nàng vẫn trong sáng, vô tư

như vậy. Lần đầu tiên Vân Ngấn trông thấy nàng trên thuyền là lúc nàng
đang cố gắng ngắm biển bằng đôi mắt nhìn sự vật đã không còn rõ ràng.
Sau đó hắn liền bắn mũi tên vào nàng, nàng thì búng tay cái "tách". Những
chuyện đã quên nàng chưa bao giờ muốn từ bỏ, nàng vẫn cố tìm kiếm, lục
lọi trong trí nhớ của mình, nàng dùng những con chữ đỏ đen nghiêng ngả
để tìm lại từng chặng đường mà nàng đã đi qua.

Không từ, không vứt, không lãng phí thời gian vào việc đau khổ vô ích,

không bất lực giày vò mà vẫn cố gắng đấu tranh.

Trên đời này có một loại nữ tử cứng cỏi, kiên cường, gặp khó khăn càng

trở nên mạnh mẽ, đón đầu ngọn gió, dũng cảm vô song!

Dù cuộc đời khắp nơi toàn là màu máu, cũng có thể sống thật tốt!

Vân Ngấn cảm thấy lồng ngực như bị một cục máu đông cất chứa giọt

nước mắt mặn chát làm cho tắc nghẽn, cục máu đông đó cuộn trào khi hắn
đứng trên thuyền Răng Hổ trông thấy bóng dáng nàng, đến giờ cục máu
đông đó nuốt không trôi mà nôn ra cũng không ra, khiến cho hắn không thể
nào thốt ra được một chữ tròn trịa.

Phải mất một lúc lâu sau đó hắn mới có thể bình tĩnh trở lại, dường như

chỉ muốn nói với gió biển đang dịu dành thổi trong khoảnh khắc ấy rằng:
"Phù Dao, ta rất thích... trên thẻ gỗ ấy có tên của ta."

"Vân Ngấn à." - Mạnh Phù Dao kéo hắn tới khoang thuyền vội vã hỏi:

"Huynh nhất định biết rất nhiều chuyện đúng không? Cái gì có thể nói cứ
nói hết với ta. Đừng giống như tên Kinh Trần cái gì cũng giả bộ không
biết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.