PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2191

Phiến vàng cuối cùng vô cùng cổ quái, không có chữ viết ghi lại võ công,

chỉ có những đường nét kì lạ, nhìn giống như tranh trừu tượng, đồ của Đại
Phong nhất định có chỗ dùng tới, nàng cẩn thận cất đi.

Nội đan của Giao vương nàng chỉ dùng một phần, còn lại cất đi, nàng

cảm thấy dùng như vậy rất đáng tiếc, lúc nào dó phải hỏi Tông Việt xem
dùng như thế nào là thích hợp nhất, nội đan của Giao vương không phải thứ
tầm thường, với võ công của nàng phải mất gần nửa tháng mới có thể hút
gần hết phần nội đan đó.

Ngày thứ mười lăm, bình minh chiếu rọi, làn sương trắng mỏng bao phủ

cả quần đảo, Mạnh Phù Dao chầm chậm mở mắt trong một hang động của
đảo La Sát.

Sắc đỏ trong mắt nàng đã nhạt đi một ít, tuy là chưa tiêu tán đi hết nhưng

tầm nhìn của nàng đã rõ ràng hơn, rõ ràng đang có biến chuyển tốt.

Vừa nãy mở mắt, nàng nhìn thấu bên trong cơ thể mình.

Nàng thấy được đan điền của bản thân, chân khí như đang quay tròn

chầm chậm vận động một cách hài hoà, ở giữa vòng tròn có một điểm sáng
như trân châu, hình thành một điểm trung tâm rất nhỏ, điều động toàn bộ
kinh mạch đi khắp cơ thể, những nơi đi qua không bị dâng trào mà giống
như trăm sông đổ về biển, liên tục không ngớt.

Hào quang ở đan điền tùy theo hơi thở của nàng mà lúc sáng lúc tối, ánh

sáng chiếu rọi cả lục phủ ngũ tạng.

Thị lực của nàng chưa khôi phục vậy mà đã khai thông "nội thị", ngũ

quan của nàng, xúc giác của nàng dường như có thể đạt tới mức cao nhất.

Nàng có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của Hải Âu bay qua mặt nước bắt

cá trong gió biển cách cả trăm dặm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.