PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2284

Chỉ trong thời gian một cái hít sâu, nàng không những đã quay lại mà

còn vác theo A Xương trở về ngôi mộ đó.

Khi người còn chưa rơi hẳn xuống phía dưới, ánh sáng bảy sắc kì quái

kia đã bùng lên, biến hóa vây quanh lấy nàng, gào thét ầm ĩ như tiếng một
người con gái đang khóc không thôi.

Ánh mắt Phù Dao lộ rõ sự lo lắng sốt ruột, liếc nhìn sang bên đó, thấy

Vân Ngấn vẫn đang nằm một góc không biết sống chết ra sao, nàng lập tức
thôi không nhìn nữa, đẩy A Xương lên phía trước, hét lớn: "A Xương, mẹ
cậu vẫn chưa chết!"

"A!" A Xương kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Mẹ tôi đâu?"

Lúc đó cậu ta mới kịp mở mắt rồi nhìn quang cảnh xung quanh, vừa nhìn

cậu ta liền lập tức cảm thấy có gì đó bất thường, thét lên: "Đây là mộ của
mẹ tôi, mộ của mẹ tôi mà... là ai đã đào mộ của mẹ tôi lên!"

"Nàng ta!" Mạnh Phù Dao chỉ vào Phi Yên đang nấp sau chiếc gương,

"Đào mộ của mẹ cậu, luyện hồn của mẹ cậu!"

A Xương vừa khóc vừa xông lên phía trước, tất nhiên là Mạnh Phù Dao

sẽ không để cậu ta đi, ngay sau đó nàng xoay mặt cậu ta hướng thẳng vào
chiếc lưới ánh sáng bảy sắc quái đản đang khóc rên rỉ kia.

Ánh hào quang đó bỗng nhiên rung động.

Một dải màu trong đó bỗng nhiên sáng rực lên, sau dó thấp thoáng có

tiếng kêu gọi thảm thiết.

"... Con trai à..."

Một trong số những dải màu sáng trong chiếc lưới ánh sáng bảy sắc kì

quái bỗng nhiên bắt đầu di chuyển loạn xạ, vùng vẫy như muốn xông đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.