PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2318

Hắn dịu dàng vuốt ve bộ lông của Kim Cương, động tác của hắn thậm

chí còn dịu dàng, ấm áp hơn cả Vu thần nữa, Kim Cương không sợ trời
không sợ đất chỉ sợ Trưởng Tôn Vô Cực, nó liều mạng giãy giụa, hét lớn:
"Ai cho ngươi vuốt! Đừng có vuốt"

Trưởng Tôn Vô Cực cười lớn nhấc Kim Cương đưa vỉ phía Đế Phi

Thiên, than vãn: "Đế tiên sinh à, vật cưng của ngài thú vị phết đấy, quả
không hổ danh vật chứa tinh hồn, vô cùng khác biệt".

Tất nhiên Đế Phi Thiên hiểu ẩn ý của Trướng Tôn Vô Cực, bèn vươn tay

vớt Mạnh Phù Dao lên, rồi lại móc ra một chiếc thuyền giấy, lên thuyền và
ngồi xuống, ung dung đáp: "Thế thì đã sao? Ta vẫn có lời hơn ngươi, trong
tay ngươi chẳng qua chỉ là sủng vật, còn trong tay ta lại là nữ nhân của
ngươi.”

Trưởng Tôn Vô Cực khẽ "Ồ" một tiếng, không nóng này cũng không để

tâm đến hắn ta, chỉ ngiêng đầu quan sát ai kia.

Ánh mắt bàng quang dành cho Đế Phi Thiên khi nãy giờ lại hóa dịu dàng

đến mức khó có thể miêu tả bằng lời. Khi thấy nàng lẩn tránh, khoé mắt
hắn bỗng cay cay.

Nàng sụt sịt lau mũi, nghĩ bụng: Cái quái gì vậy? Mình bị nước biển

ngâm ngốc người rồi hay sao? Hay đánh nhau nhiều quá bị yếu rồi? Hay là
bị Đế Phi Thiên áp bức nhiều thành biến thái rồi hay sao? Đến ngay cả một
cái nhìn của hắn cũng không chịu nổi, nhìn ánh mắt đó mà cứ như là bị đao
phi trúng người vậy - Thật mất mặt!

Mạnh Phù Dao vừa rủa xả bản thân, vừa buồn khi nhìn thấy ánh mắt ấm

áp như gió biển ấy. Nhớ lại đêm hôm đó điên cuồng tháo chạy, lưu lạc khắp
các nẻo đường, mắt vừa không nhìn thấy gì vừa bị mất trí nhớ, nhớ lại âm
mưu của Phi Yên mà từng bước chân đều có sự run sợ, lo lắng, vẫy vùng
giữa sự sống và cái chết. Chẳng qua chỉ là mấy lời nói không rõ ràng nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.