PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2488

Mạnh Phù Dao không biết nó muốn làm gì, đưa tay ra muốn cản, Hắc

Trân Châu căm hận nhổ một bãi nước miếng, thuận chân giẫm lên tay nàng,
gần đây nó béo lên rồi, phải gấp đôi Nguyên Bảo, ngón tay nàng như muốn
bẹp dí.

Tông Việt ở bên cạnh ngăn nàng nói: "Loại thần thú này nếu đã đồng

mạch tương sinh, ắt có cách cứu mạng chỉ bọn chúng mới biết. Hắc Trân
Châu nếu đã cảm nhận được rồi vội vàng qua đây thì nàng cứ mặc nó đi."

Mạnh Phù Dao chỉ đành buông tay, nhìn Hắc Trân Châu to béo kéo

Nguyên Bảo đại nhân phút chốc gầy đi rất nhiều, hổn hà hổn hển vùi xuống
một cái hố tuyết, nhìn như một đại nương cao lớn thô kệch vác về một nam
nhân gầy nhỏ… Lầm tưởng đấy khiến miệng nàng giật giật, nghĩ bụng
không phải chứ, không cẩu huyết đến mức vậy chứ?

Nhưng lại nghĩ lại, cho dù như thế thì sao? Nếu thiên hạ chỉ có hai thần

thú Trường Thanh này, số phận đã định chúng phải ở bên nhau, chỉ cần Hắc
Trân Châu có thể cứu được Nguyên Bảo, nàng không ngại làm bà mối...

Tâm trạng thoải mái đôi chút, nàng lại nghe thấy Tông Việt hỏi mình:

"Lần này chịu đưa ngón tay đứt kia ra rồi chứ?"

Mạnh Phù Dao lôi ngón tay ra, Tông Việt nhìn nhìn rồi tán thưởng:

"Cũng biết dùng băng tuyết để làm đông lại, cũng may, vẫn kịp." Hắn ngẫm
nghĩ lại khó xử nói: "Nàng lấy ra kịp, nhưng bên người ta lại không có hoa
mạn đà la....”

Mạnh Phù Dao bình tĩnh nói: "Không sao."

Đời này chịu bao vết thương chịu bao khổ sở, không có ma dược để nối

ngón tay đứt thì sao? Chỉ là nỗi đau thể xác, sao có thể so được với nỗi đau
trong tim? Sao có thể so được với khoảnh khắc gục ngã trên mặt tuyết
nhuốm máu trong sơn cốc lúc trước, đau thương đến mức không thể thốt
lên lời?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.