PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 251

Lão thái giám khép lại tay áo, híp đôi mắt già nua, mơ hồ nhìn trời.

Vân Ngấn và Mạnh Phù Dao cũng liếc nhìn nhau, nàng khẽ nhướng mày,

gật gật đầu với y. Vân Ngấn cau mày hừ khẽ, Mạnh Phù Dao lập tức thụi
mạnh vào eo hắn. Y bất đắc dĩ lấy ra một cái túi từ trong ngực, đưa cho
nàng.

Mạnh Phù Dao hớn hở nhận lấy, dâng hai tay cho lão thái giám, khẽ nói:

“Công công vất vả, một chút tâm ý.”

Lão thái giám thẳng lưng, đung đưa ống tay áo rộng, Mạnh Phù Dao liền

thông minh nhét chiếc túi nặng trịch vào ống tay áo ông ta. Lão thái giám
nhìn nàng tán thưởng, lại liếc nhìn Vân Ngấn, cười nói: “Cái tên đầu gỗ
ngươi vậy mà thật diễm phúc đấy.” Lão sỗ sàng liếc nhìn món đồ trong
lòng bàn tay nàng, ngầm bảo hai người bưng hai cái khay ở trong điện, đi
cùng lão.

Vân Ngấn sa sầm mặt, nắm chặt cái khay, liếc mắt nhìn Mạnh Phù Dao

đang bỏ vật tròn tròn dài dài kia vào trong ngực, sắc mặt tái nhợt chợt ửng
hồng, may mà màn đêm sâu thẳm, không ai nhìn thấy được.

Mạnh Phù Dao ngượng ngùng ho khan, ngửa đầu nhìn trời, ghi thêm

món nợ này lên người Chiến Bắc Dã – Nếu không phải là huynh khóa chân
khí của ta, ta cần phải sử dụng đến thứ đồ này sao?

Lão thái giám Lao An mới vừa dẫn theo Mạnh Phù Dao và Vân Ngấn

bước ra điện Tuyên Đức đi về phía Tín Cung, lập tức có thị vệ mặc giáp
tiến đến chặn đường. Gã quét ánh mắt săm soi ba người, dường như nhận ra
Lao An, khẽ cười, hỏi: “Công công đã trễ thế này còn đi đâu?”

“Vâng” Lao An hất cằm về phía Tín Cung, ánh mắt lộ ra sự bất mãn,

“Thẩm thải nữ* trong cung kia đột nhiên bị ốm, nói là do trùng gió lạnh, sai
người đến xin ta vài bộ y phục vải bông mùa đông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.