Lúc này tất cả mọi chú ý đều dồn trên người Vân Ngấn, chờ y đặt chiếc
khay xuống đất.
Mạnh Phù Dao lập tức thả lỏng cánh tay bưng khay xuống, ống tay áo
vừa rung, một thanh đao nhỏ đã trượt xuống lòng bàn tay, chẳng chút do dự
liền trở tay, thanh đao đó lập tức cắm vào đùi nàng.
Máu tươi trào ra.
Cùng lúc đó, Vân Ngấn đã để khay xuống, lộ ra một vết máu đỏ trên
ngực.
Ánh mắt gã đội trưởng thị vệ nheo lại sắc bén bức người.
“Bắt lại…” hai chữ sau còn chưa bật ra khỏi miệng, Mạnh Phù Dao thình
lình nhào tới trước mũi giáo của đội trưởng thị vệ.
“Đại nhân! Đại nhân! Máu kia… là của ta.”
Đội trưởng thị vệ đại nhân quay đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt đang đỏ
bừng của Mạnh Phù Dao, chỉ trong tích tắc ấy, Vân Ngấn đột nhiên rút tay
vào trong áo.
Đầu ngón tay hắn kẹp chặt cây châm sắc bén, ý định cùng ôm nhau chêt
chung lạnh lẽo dấy lên.
Nhưng ý định ấy bị Mạnh Phù Dao cắt ngang, Vân Ngấn ngạc nhiên
xoay đầu lại, liền thấy người nào đó có da mặt dày đệ nhất thiên hạ ngượng
ngùng gạt mũi giáo sáng loáng của đội trưởng thị vệ, xấu hổ bứt rứt nói:
“Đại nhân… là nô tỳ… Nô tỳ không tốt. Lúc nãy nô tỳ và Tiểu Ngấn Tử
hẹn hò vụng trộm ở điện Tuyên Đức… Không để ý đến nguyệt sự của nô
tỳ… Nguyệt sự đột nhiên đến… Dính vào áo bào của hắn… Xin đại nhân
đừng hiểu lầm!”