PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 290

Hắn dùng nội công truyền âm vào tai nàng, giộng nói bình tĩnh như Thái

sơn có sập xuống cũng chẳng hề biến sắc, chỉ thuộc về một mình hắn.

“Cẩn thận.”

Lòng nàng chắn động, ngay sau đó liền cảm thấy lại bị xốc nảy lên lần

nữa.

Mũi tên kia vừa rồi đã rơi xuống đất giờ lại bật nảy lên, vô cùng chính

xác đập vào thân ngựa. Tuấn mã tức giận hí vang, cất cao vó chở Mạnh Phù
Dao chạy cấp tốc ra ngoài như một tia chớp.

Mạnh Phù Dao như đang lênh đênh trên mặt biển, bấp bênh không tự chủ

được, được ngựa chở một mạch đến Nhị Trọng Môn. Trước mặt nàng, có
hơn nghìn thị vệ khôi giáp sáng loá, xếp hàng nghiêm ngặt và Bùi Viên
đang cầm liếm cười gằn, canh giữ trước cửa cung…

Một nỗi u ám dâng lên từ đáy lòng nàng – Ông trời ơi, như vậy làm sao

con có thể xông ra ngoài được đây?

Nàng cố gượng quay đầu nhìn Nguyên Chiêu Hủ, ngay cả bản thân cũng

chẳng hề biết, ánh mắt của mình bi thương đến dường nào.

Nguyên Chiêu Hủ nhướng mắt nhìn nàng chằm chẳm, chỉ trong một

chốc hiểm nguy mà Mạnh Phù Dao xưa nay luôn kiên cường dũng cảm lại
có ánh mắt như thế, khiến lòng hắn run lên thành tiềng, ý cười trên môi
phai nhạt vài phần, nhưng ánh mắt lại đậm thêm vài phần dịu dàng, vài
phần lưu luyến.

Nàng sợ không phải là cái chết…

Tuấn mã chở Mạnh Phù Dao xông thẳng về phía trước, Tề vương phía

sau gio tay phất, thị vệ liền định đuổi theo. Nguyên Chiêu Hủ bình thản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.