PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 297

Thị vệ vội vàng chạy đến đỡ Yến Liệt, Nguyên Chiêu Hủ lách mình khỏi

người ông ta, thản nhiên cười nói: “Ôi, đáng tiếc, hình như Đô úy trúng độc
của khách sát nhân ban nãy.”

Vân Ngấn xông lên phía trước, Chiến Bắc Dã che chở Mạnh Phù Dao,

ánh mắt của hắn rơi trên vai nàng, vết thương nơi đó vì bôn ba suốt đường
mà bị nứt ra, máu thắm đỏ thẫm.

Rồi hắn lại lướt nhìn xuống váy nàng, vết máu lấm tấm nơi đó vô cùng

chói mắt. Chiến Bắc Dã nhăn nhó cau mày, ánh mắt ảo não. Hắn suy nghĩ,
móc ra một bình ngọc tinh xảo từ trong ngực, đưa tay xé y phục trên vai
Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao lập tức khàn giọng hét lớn: “Huynh làm gì vậy?”

Tay Chiến Bắc Dã đang giơ bỗng cứng đờ, Mạnh Phù Dao cướp lấy món

đồ trong tay hắn trong chớp mắt, hung dữ nói: “Giờ là lúc nào mà huynh
còn muốn băng bó vết thương cho ta? Đồ này ta lấy coi như là chấp nhận
lời xon lỗi của huynh.”

Chiến Bắc Dã trơ mắt nhìn nàng ngang ngược cướp đi bình Kim Sang

dược, đó là cực phẩm của nước khác cống nạp cho nước Thiên Sát, đến
Hoàng tử cũng chẳng thể lấy nó bỏ vào ngực được. Hắn bất đắc dĩ sờ sờ
mũi mình, vừa sờ thì tay liền dính máu, hắn ngơ ngác nhìn bàn tay dính
máu của mình, trong lòng bỗng chợt dâng lên cảm giác… hình như là hèn
hạ.

Ôi, kề từ khi nhìn thấy cô gái này thì mọi chuyện của hắn có chút lộn

xộn, chuyện nào chả ra chuyện chả ra chuyện nào cả, Chiến Bắc Dã hắn
hình như cũng không phải là Chiến Bắc Dã nữa.

Nhìn thấy Mạnh Phù Dao vẫn còn xoay đầu nhìn về phía sau, hắn tức

giận nói: “Nàng nhìn cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.