PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 317

Phù Dao lại thay đổi thế tay nhanh như chớp, nhẹ nhàng như nước chảy
mây trôi, chớp nhoáng ấn lên mạch môn của Nhã Lan Châu.

Mạnh Phù Dao cười nhẹ, nhấc tay ném nàng ta bay xa một vòng một

trăm tám mươi độ, nhưng lúc rơi xuống đất lại chẳng té ngã, duy trì tư thế
giơ tay bất động. Nàng cười híp mắt bước đến, gõ lên lỗ mũi xinh đẹp của
nàng ta, lanh lảnh nói: “Bé con, người là ta giấu, ta bắt nạt cô đó thì sao,
tránh sang một bên đi.”

Mạnh Phù Dao cười ha ha, gọi Diêu Tấn: “Đi thôi!”

Diêu Tấn rụt rè ló ra, nhìn thấy công chúa tôn quý nước Phù Phong đang

giơ một tay đứng bất động, hắn hít vào một hơi khí lạnh, nhanh chóng vui
vẻ chạy theo Mạnh Phù Dao. Hai người thừa dịp binh hoang mã loạn rời
khỏi Kinh thành, chạy thật xa Mạnh Phù Dao mới hỏi: “Ngươi làm chuyện
gì đắc tội với cô ta?”

Diêu Tấn đau khổ đáp: “Không biết sao cô ta lại biết ta giỏi trộm cắp,

muốn ta đi trộm đồ của Chiến Bắc Dã.”

Mạnh Phù Dao cười đến ôm bụng, một hồi lâu sau mới hỏi: “Có trộm

được không?”

“Ta đâu có muốn chết đâu. Ta chết sống không chịu, liền bị cô ta đuổi

giết.” Diêu Tấn tức giận đáp, chợt mỉm cười gian xảo, móc ra một vật gì đó
từ trong ngực, lắc lắc trước mặt Mạnh Phù Dao, “Nhưng mà ta cũng không
có thiệt thòi, bọn ta là trộm mà, đâu có đạo lý gặp cơ hội mà không vơ vét
chứ.”

Ngọc bài xanh nhạt, quyền trượng Phù điêu tượng trưng cho trí tuệ và

quyền lực. Chỉ khi nào nghiêng theo hướng ánh nắng một góc độ nhất định,
mới có thể nhìn thấy hai chữ “Vô Cực”

Thông Hành Lệnh nước Vô Cực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.